Chương 1414
Nhìn bọn họ đang cầm cần câu cá, xách thùng nhỏ, Mã Tư Khiết vội cười làm lành: “Chào tổng giám đốc Lục và bà chủ Lục, hai người muốn dẫn bọn trẻ đi câu cá sao! Vừa hay Mỹ Dao nhà chúng tôi khá rảnh, hay để con bé giúp mọi người nhé, xách dụng cụ cho cậu chủ nhỏ nhé!”
Dứt lời, cô ta lập tức đẩy con gái lên trước.
Tôn Mỹ Dao nghe lời mẹ, muốn thể hiện tốt một chút để có được con gấu bông dễ thương giống như Diệp Bảo Châu. Thế là cô bé vội vàng chạy tới, chuẩn bị nhận lấy thùng nhỏ trong tay Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý bị dọa trốn ra sau: “Đồ xấu xa, cô đừng tới đây, tránh xa tôi ra!”
Lời nói trẻ con của Lục Vũ Lý đã nói ra cảm nhận ban đầu của mình đối với Tôn Mỹ Dao.
Mã Tư Khiết khó chịu trong lòng nhưng vẫn nở nụ cười lấy lòng: “Cậu Lục à, cháu xem Mỹ Dao nhà dì dễ thương đáng yêu đến thế mà! Nào phải người xấu xal”
Sáng hôm nay, cô ta cố tình mặc cho con gái bộ quần áo đẹp đẽ, còn làm tóc công chúa cho con bé. Cô ta không tin rằng con gái của mình dễ thương như vậy mà cậu Lục còn nỡ lòng từ chối!
Mặc dù vợ chồng Lục Khải Vũ không có ấn tượng tốt đẹp đối với Mã Tư Khiết, thậm chí phải nói là ghét nhưng dù sao tập đoàn nhà họ Lục bọn họ đến thôn người ta đầu tư nên ngoài mặt cũng không nên quá đáng.
Bởi thế nên Mạc Hân Hy cười qua loa: “Trẻ con nói hươu nói vượn, cô bỏ qua cho! Con gái cô xinh đẹp lắm!”
Tuy nhiên, cô vừa dứt câu thì lũ gấu con lập tức nhìn cô chằm chằm.
Lục Minh Húc mở miệng: “Mẹ ơi, mẹ dặn không được nói dối mà?
Tại sao mẹ lại nói dối?”
Lục Vũ Lý lên tiếng: “Đúng vậy, mẹ làm như vậy là sai rồi, rõ ràng vừa xấu vừa đen, sao mẹ còn trái lương tâm khen chứ!”
Lục Vũ Tuấn nói: “Người lớn không thể nói dối trước mặt trẻ con nhé. Chẳng phải mẹ luôn nói mình là tấm gương tốt cho chúng con noi theo sao?”
Lục Tấn Khang mở miệng: “Có phải mẹ bị cận thị không? Có cần chúng con làm cho mẹ một cặp mắt kính không?”
Lục Vũ Bách gãi đầu, mấy anh đã nói hết những gì cậu bé muốn nói rồi, cậu bé nên nói gì bây giờ?
Cuối cùng, cậu bé nói: “Chắc mẹ không cận thị đâu mà do thẩm mỹ.
có vấn đề nghiêm trọng. Nếu không mẹ đâu có gả cho đồng chí Lục”
Đồng chí Lục hung dữ lắm, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị!
Lục Khải Vũ nhìn cậu bé với cặp mắt sắc bén: “Lục Vũ Bách, con nói gì đớ?
Bấy giờ, nhóc mập mới ý thức được hình như bản thân đã nói sai.
Cậu bé vội che miệng lại, lắc đầu liên tục: “Con không có nói gì đâu bố, bố cứ coi như chưa nghe thấy gì đi!”
Mạc Hân Hy nhìn mấy đứa nhóc ranh, cô chỉ lịch sự khen Mã Tư Khiết mà thôi, tụi nhỏ này lại có thể nghĩ nhiều đến thết Đầu cô đau dữ dội, giọng điệu không vui: “Rốt cuộc các con có đi câu cá không, nếu không đi thì bây giờ chúng ta về nhà ngay. Mẹ còn phải đi Đông Thành gặp Tứ Bảo nữa! Thăng bé ngoan nhất, chẳng ngõ ngược và nghịch ngợm như các anh!”
Mấy đứa nhỏ nhà họ Lục trông thấy mẹ tức giận bèn xách thùng nhỏ và cần câu chạy về phía bờ sông Bạch Mã.
“Chạy mau! Cọp cái nổi giận rồi!” Lục Vũ Lý chạy trước rồi lớn tiếng nói.
Mạc Hân Hy chạy theo, chỉ vào cậu bé: “Lục Vũ Lý, con nói cái gì hả!
Để xem hôm nay mẹ có xé nát cái miệng con không!”