Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1101

 

Trong lòng của Mạc Hân Hy vừa ừng vừa lo.

 

Nhớ tới Ngũ Bảo, nỗi đau trong lòng lấn át niềm vui Nhị Bảo quay về.

 

Trên bàn cạnh giường, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn, là một dãy số lạ.

 

Cô không muốn nghe, cũng không có tâm trạng để nghe.

 

Nhưng đối phương hình như rất cố chấp, luôn gọi không ngừng.

 

Lúc này cô mới khó chịu mà nhấc máy, giọng bực bội: “Alo, anh tìm ai vậy?”

 

Ở đầu dây bên kia vang lên giọng của Ngũ Bảo mà cô thầm nhớ mong: “Mẹ ơi, con là Tấn Khang”

 

Cô bỗng dưng nhảy khỏi giường: “Khang, là con sao? Con đó sao?”

 

Mạc Hân Hy không dám tin vào tai mình, cô nín thở, tay cầm điện thoại run run.

 

Giọng của đứa bé lại trong trẻo vang lên trong điện thoại: “Mẹ ơi, là con, con là Ngũ Bảo. Mẹ sao vậy?”

 

Mạc Hân Hy cuối cùng cũng tin, Ngũ Bảo của cô vẫn còn sống. Đây là Ngũ Bảo gọi điện cho cô.

 

“Ngũ Bảo, mẹ không sao. Mẹ chỉ là vui quá thôi. Con đang ở đâu, con sao rồi, có bị thương không? Mẹ và ba lập tức tới đón con”

 

Cô khóc vì sung sướng, nó năng lộn xộn qua điện thoại, vừa khóc vừa cười.

 

Tuy cách 50km, nhưng thông qua điện thoại, Lục Tấn Khang lại có thể cảm nhận được tâm trạng xúc động của mẹ.

 

Đôi mắt cậu hơi ươn ướt.

 

Bốn ngày này, từ lúc bắt đầu bị bắt cóc ở Châu Âu tới giờ, mami chắc là ăn không ngon, ngủ không yên, nơm nớp lo sợ. Vết thương trên người cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

 

Nghĩ tớ đây, trái tim của Lục Tấn Khang lại vô cùng áy náy, nước mắt cũng chực trào ra.

 

Cậu nhỏ nhẹ an ủi Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ yên tâm. Con rất khoẻ, không có bị thương. Con và dì Vương Kỳ được người ta cứu. Chúng con ở một nơi có tên là La Trại Câu ở phía Bắc Hà thành 50km”

 

“Mẹ và ba lúc nào mới có thể tới đón tụi con đây? Đầu của dì Vương Kỳ hình như bị kích thích, có vấn đề, cần phải đi bệnh viện khám mới được”

 

Lúc này Mạc Hân Hy đã vừa nghe điện thoại vừa bay nhanh sang tủ †ìm quần áo.

 

“Ngũ Bảo, con yên tâm. Ba mẹ bây giờ lập tức tới đón con ngay”

 

Lục Tấn Khang nhớ tới cửa biển mà mình đã khoe khoang trước mặt Diệp Minh Quân, cậu thấy có lỗi và lên tiếng: “Mami, mẹ có thể gửi 12 triệu cho con được không? Vào số Zalo pay của điện thoại này, con có việc dùng gấp”

 

Mạc Hân Hy đang tìm quần áo thì đơ ra: “Ngũ Bảo, con sao vậy? Có phải gặp phiền phức gì không?”

 

“Không có, mami, mẹ đừng lo. Chuyện này nói ra dài lắm. Mẹ chuyển tiền sang cho con trước được không?” Lục Tấn Khang không biết nên giải thích họ gặp chuyện kỳ lạ như vậy thế nào.

 

“Được, mami bây giờ chuyển cho con, 12 triệu đủ không? Nếu không đủ thì mami chuyển thêm 35 triệu cho con” Cô sợ con trai cưng của mình bị thiệt thòi.

 

“Không cần đâu mami. 12 triệu đủ rồi, cũng đừng chuyển thêm nữa.

 

Được rồi, không nói nữa, con ở đây chờ mẹ và ba tới nha!” Mạc Hân Hy còn chưa hỏi thăm thêm vài câu thì con trai đã cúp máy.

 

Cô đành nhanh chóng add zalo số điện thoại lúc nấy, sau đó trực tiếp chuyển khoản 12 triệu vào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK