Chương 1467
Chỉ là cậu chưa kịp nói gì, một cái tát của Bạch Ức Chi đã truyền đến, cũng may từ nhỏ cậu đã võ, phản ứng nhanh nhạy, cậu trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô ấy, nếu không, một cái tát này thật sự sẽ đánh vào khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ xuất thế của cậu rồi.
“Bạch Ức Chi, cậu điên lên cái gì vậy?”Cậu rất khó chịu.
Bạch Ức Chi còn tức giận hơn cậu: “Lục Vũ Lý, cậu đúng là đồ điên! Tớ đang yên lành xem thi đấu, cổ vũ cho hoàng tử u sầu, cản trở chuyện gì của cậu chứ? Sao cậu lại lôi tớ ra đây. Cậu là ai chứ, cậu là cái thá gì?”
Lục Vũ Lý hất tay cô ấy ra rồi khinh thường nhìn cô ấy từ trên xuống dưới: “Bạch Ức Chi, cậu còn có còn là con gái không, có biết cái gì là dịu dàng điềm đạm đoan trang không? Cậu giữ lại chút thể diện đi có được không?”
“Lục Vũ Lý, cậu nói ai không biết xấu hổ!”Bạch Ức Chi sắp bị Lục Vũ Lý làm cho tức điên.
Cô ấy thật sự không hiểu, kiếp trước cô ấy và cậu thiếu niên Lục Vũ Lý này có thù hận gì, kiếp này bọn họ phải học chung một lớp với nhau từ hồi tiểu học.
Thành thật mà nói, cô ấy đã hơn một lần kinh ngạc trước vẻ đẹp tuấn tú xuất thế của Lục Vũ Lý, bởi vì gương mặt điển trai vui mắt của cậu mà muốn chung sống hòa bình với cậu.
Tuy nhiên, chàng trai này cho cậu ta một chút khen ngợi, cậu ta liền kiêu ngạo đến mức quên hết chừng mực.
Hơn nữa, chàng trai này học hành cũng vô cùng tốt, ở trong lớp vẫn luôn áp chế cô ấy, nằm ổn định ở hạng nhất.
Hạng nhất chính là hạng nhất, sau mỗi kỳ thi, cậu còn luôn cầm theo bài thi dành được trọn điểm của mình chạy tới trước mặt cô dương oai, sau đó cướp bài của cô để xoi mói.
“Ây ya, Bạch Ức Chi, câu hỏi này đơn giản đến mức ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, mà cậu lại có thể làm sai. Thật là quá đáng tiếc”
“Này, nhìn xem, chữ viết này còn xấu hơn cả chó cào đất, thảo nào giáo viên lại gạch hết đi! Nếu tớ là giáo viên, sẽ trực tiếp trừ hết điểm của cậu!” Với những lời này, cùng với vẻ mặt tự hào của cậu, Bạch Ức Chi thực sự muốn tiến tới và xé toạc miệng cậu ra.
Sau nhiều lần đối đầu, Bạch Ức Chỉ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đơn giản là giữa cô ấy và Lục Vũ Lý căn bản chính là bát tự không hợp, không thể chung sống hòa bình với nhau được!
Vì vậy, sau khi lên lớp 9, cô ấy cố ý tránh cậu, không quan tâm tới cậu.
Cô ấy chỉ hy vọng khi lên cấp 3, ông trời có mắt, cô có thể thoát khỏi con quỷ này!
Tuy nhiên, hôm nay, cô ấy dường như căn bản không hề chọc vào cậu ta. Chuyện gì đã xảy ra với con ác ma này vậy?
Có phải cậu ta uống nhầm thuốc rồi không?
Nghĩ về đủ thứ đã qua.
Bạch Ức Chỉ hít một hơi thật sâu, quyết định không tranh cãi với Lục Vũ Lý nữa.
Cuộc đời tươi đẹp của cô ấy vẫn còn dài lắm, cùng lắm là sáu tháng nữa, cô ấy và Lục Vũ Lý sẽ vĩnh viễn xa cách.
Bây giờ, cô ấy phải kiên nhãn và tránh xa loại thần kinh này.
Vì vậy, sau khi cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, cô ấy quay người lại và chuẩn bị rời đi.
Cuộc thi chạy dài 3 nghìn mét sắp kết thúc rồi.