Chương 158
“Bố của cậu bé đâu rồi?” Bác sĩ nhìn ra phía sau cô rồi hỏi. “Bổ của cậu bé vẫn đang ở trên công trường, chưa kịp chạy đến đây!”
“Tình hình của cậu bé này rất phức tạp, bị tổn thương tâm thất bẩm sinh, hẹp van tim và một số dị tật tim mạch khác nữa. Trường hợp này nhất định phải phẫu thuật ngay, nếu không thì khả năng không sống được một tháng nữa.”
“Cái gì? Bác sĩ, anh vừa nói cái gì?” Mẹ của Mộc Tháp không đứng vững nổi, cô ấy ngã ngôi xuống dưới đất, Mạc Hân Hy nhanh tay đỡ lấy cô ấy. “Chị có bảo hiểm y tế không? Ca phẫu thuật của cậu bé khả phức tạp, chi phí cũng phải trên dưới chín trăm triệu đồng. Nếu chị có bảo hiểm y tế thì sẽ được hỗ trợ phần nào.”
Mẹ của Mộc Tháp dựa vào người Mạc Hân Hy, khóc nấc lên: “Chúng tôi không có bảo hiểm, chỉ có bảo hiểm y tế nông thôn, nhưng lại là ở tỉnh khác, hình như không thể dùng được ở Hà Thành.” Bác sĩ hơi lúng túng: “Tình trạng của con chị không thích hợp để chuyển viện, rủi ro trên đường đi rất lớn, trước tiên chị cứ đóng viện phí đã, còn chuyện phẫu thuật thì khi nào bố cháu bé đến chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.” Mẹ của Mộc Tháp ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ, bây giờ tôi phải đóng bao nhiêu?”
“Hoàn cảnh của con cô… Trước tiên cử đóng ba mươi lăm triệu đã” Bác sĩ thở dài, lắc lắc đầu một cách bất lực rồi quay về phòng bệnh, có lẽ vì đã phải chứng kiến quá nhiều chuyện đau lòng ở trong bệnh viện.
Mạc Hân Hy đỡ mẹ của Mộc Tháp ngồi xuống ghế ở hành lang bệnh viện,
Mẹ Lý Mộc Tháp nắm lấy tay của Mạc Hân Hy: “Cảm ơn cô, hôm nay may mà có hai người, nếu không Mộc Tháp nhà chúng tôi có lẽ đã.” Cô ấy lại không kìm được mà khóc nấc lên.
Lục Khải Vũ ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy một người đàn ông dáng người vừa phải, áo quân dính đầy bụi bặm đang từ cuối hành lang vội vã chay đen. Anh ta khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc bộ đồ lao động của công trường, vẻ mặt vô cùng tiều tụy và hoảng sợ.
Anh ta nhìn quanh một lúc thì thấy mẹ của Mộc Tháp, anh ta liền vội vã chạy đến. “Mộc Hương, Mộc Tháp thể nào rồi?”
Nhìn thấy anh ta, mẹ của Lý Mộc Tháp lại không kìm được nước mắt: “Bác sĩ nói phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, chi phí khoảng chín trăm triệu, nếu không phẫu thuật thì Mộc Tháp sẽ không thể chống chọi nổi một tháng nữa.”
Bố của Lý Mộc Tháp lùi lại một bước, lẩm bẩm một mình: “Chín trăm triệu sao? Không phải lúc trước nói sáu trăm triệu là đủ rồi sao?”
“Bác sĩ nói tình trạng của Mộc Tháp nhà chúng ta rất phức tạp, phải làm sao bây giờ?”
Hai vợ chồng không khỏi nghẹn ngào, nỗi đau xót của người nghèo chính là như vậy, họ đã rơi vào tuyệt vọng vì bất lực.
Mạc Hân Hy không nhịn được nữa, cô bèn ngắt lời bọn họ: “Cái này.. Mẹ Mộc Tháp, hiện giờ trong tay cô đang có bao nhiều tiền?” Kỳ thực Mạc Hân Hy đã dự định trả giúp hai người họ toàn bộ số tiền này, nhưng cô lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của họ, bởi vậy cô đã thay đổi cách hỏi.
Hai bố mẹ Lý Mộc Tháp nhìn nhau, không biết cô hỏi như vậy là có ý gì: “Tổng cộng có ba trăm triệu
Mạc Hân Hy quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ một cải, cô chợt nghĩ ra cách để vừa giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ Lý Mộc Tháp, vừa dàn xếp được cách thức để giúp đỡ họ. “Hai người chờ tôi một chút.”
Cô quay đầu kéo Lục Khải Vũ sang một bên, cô còn chưa kịp mở miệng nói thì Lục Khải Vũ đã đưa cho cô một chiếc thẻ tin dụng: “Mật khẩu là sinh nhật của em, tài khoản không có hạn mức, em muốn tiêu gì cũng được, anh không có ý kiến gì.”
Mạc Hân Hy trợn mắt nhìn anh rồi khẽ thở dài một hơi, Lục Khải Vũ đúng là một người đàn ông thẳng thắn, cách suy nghĩ vấn đề cũng thực sự rất dứt khoát. “Làm sao thế?” Thầy cô thở dài, Lục Khải Vũ có chút khó hiểu. “Nếu làm như vậy sẽ tạo cho hai người họ một gánh nặng.” Lục Khải Vũ cau mày, khó hiểu: “Gánh nặng gì chứ? Có thể cứu sống con trai họ là tốt rồi”
“Cậu chủ à, anh đúng là ở vị trí cao nên không hiểu được suy nghĩ của bọn họ.”
“Em muốn bàn bạc với anh một chút, mấy ngày nữa di phụ trách dọn dẹp vệ sinh nhà chúng ta sẽ về quê phải không? Chúng ta bảo mẹ của Mộc Tháp đến làm thay dì ấy đi. Hơn nữa, em thấy tuổi tác của bố Mộc Tháp cũng không còn trẻ, hay là anh cho anh ta đến Tập đoàn nhà họ Lục làm nhân viên bảo vệ nhé? Số tiền này coi như là khoản lương trả trước cho họ, anh thấy thế nào?”
Lục Khải Vũ nhìn cô thật sâu, chữ “nhà” cô vừa nói khiến anh cảm thấy rất ấm áp. Hân Hy dường như đang dần chấp nhận anh. Đây là một khởi đầu rất tốt.
Lục Khải Vũ nắm lấy tay Mạc Hân Hy, nói nhỏ bên tai cô: “Bà xã, chuyện trong nhà tùy em quyết định, anh không có ý kiến gì hết”