Chương 1340
“Anh, các anh?”
Mộ Dung Lãnh Nhu sợ hãi, cô ta nhanh chóng hiểu ra rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng trưởng họ nhà họ Mộ đã lên tiếng thì sao cô ta có thể chạy thoát.
Chẳng mấy chốc đã bị vệ sĩ áp giải trở về.
“Ông nội, rốt cuộc tôi có phải máu mủ nhà họ Mộ mấy người không hả? Từ nhỏ đến lớn, tại sao lại ghét tôi đến thế?” Mắt cô ta đỏ hồng chất vấn trưởng họ nhà họ Mộ.
Mộ Dung Lãnh Nam nhìn chằm chằm cô ta, anh ta cảm thấy đau lòng vì đến giờ mà cô ta vẫn chấp mê bất ngộ.
“Lãnh Nhu à, lời của em đã làm ông nội đau lòng lắm. Em là cháu gái ruột của ông ấy, ông luôn đối xử bình đẳng cả bốn đứa cháu. Năm đó, sau khi em mất tích, ông ấy đã vận dụng tất cả quan hệ, không ngủ không nghỉ đi tìm em, còn phạt chị cả quỳ một tuần trong nhà thờ tổ”
“Sau khi em trở về, mặc dù ông ấy không hỏi gì nhưng đã cho người đánh chết dở sống dở toàn bộ đám du côn ức hiếp em. Rồi bỏ vào chợ đen cực khổ nhất của châu Phi để bọn nó sống không bằng chết!”
“Ngược lại là em, từ nhỏ đã buông thả, nghịch ngợm, tự bản thân em nghĩ kĩ lại đi, có lần nào em bị mắng mà không phải do buông thả hả. Em lấy kéo cắt quần áo mới mua của chị cả. Em bắt nạt con gái của chú Vương, cố tình mở lồng thả con thỏ anh cả nuôi đi mất. Em còn cố ý đốt sách của anh. Ông nội phạt em là vì muốn em ngoan ngoãn hơn, biết lễ phép hơn”
“Nhưng không ngờ những thứ này ở trong mắt em là bất công. Lãnh Nhu à, em đã khiến chúng ta quá thất vọng!”
Mộ Dung Lãnh Nam còn muốn nói nhưng đã bị trưởng họ nhà họ.
Mộ cản lại: “Lãnh Nam, đừng nói nhiều với nó, mang về nhà dùng gia pháp xử lít”
Nói xong, trưởng họ nhà họ Mộ khó nhọc đứng dậy, sau đó tập tễnh bước ra ngoài.
Trong nháy mắt, mặt Mộ Dung Lãnh Nhu tái nhợt, không còn chút : “Ông nội, ông nội, cháu là cháu ruột của ông mà. Ông nội ơi, cháu Ông n Gia quy nhà họ Mộ có ghi: anh chị em giết hại lẫn nhau sẽ bị nhốt vào lao cả đời!
Khi trưởng họ nhà họ Mộ nghe Mộ Dung Lãnh Nhu kêu hai tiếng “ông nội” thì cơ thể khựng lại, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không quay đầu.
Thân hình già nua lảo đảo sắp ngã, được quản gia Vương đỡ đi, từ từ biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhóm vệ sĩ nghe theo lệnh của ông cụ Mộ Dung dẫn Mộ Dung Lãnh Nhu đi ra.
Mộ Dung Lãnh Nhu giấy dụa, nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Là anh, anh hoàn toàn không rạn nứt với anh hai của tôi, các anh cố tình mưu tính tôi?”
Lục Khải Vũ liếc nhìn Mộ Dung Lãnh Nam, anh không nói gì.
Mộ Dung Lãnh Nam lên tiếng: “Lãnh Nhu, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sai lâm của mình. Em đừng nên trách người khác!”
Mộ Dung Lãnh Nhu không nhìn anh ta mà nhìn chòng chọc vào Lục Khải Vũ: “Vì sao? Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng năm đó anh tốt đẹp biết bao, không tiếc tranh cãi với bác sĩ, y tá trong bệnh viện vì em mà?”
“Anh biết không? Em vẫn luôn cố gắng vì tương lai hai chúng ta, bắt đầu từ năm bảy tuổi, em đã tưởng tượng ngày hai chúng ta trùng phùng.
Vì sao hả Lục Khải Vũ? Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Lãnh Nhu em chưa từng đối tốt với ai như vậy, chưa từng quan tâm ai đến thế?”
Bị cô ta tỏ tình trước mặt nhiều người khiến Lục Khải Vũ hơi mất tự nhiên, anh khế thở dài nói: “Chuyện năm đó là hiểu lầm. Vốn dĩ không phải tôi cứu cô mà ngày đó, cái bẫy mà cô rơi xuống ở trong rừng gần nông trại Mộc Diệp là do tôi và Lục Khải Dã thiết kế. Sau đó, tôi trở về trước, người mà cứu cô, tặng cô vòng tay ngũ sắc hay đi đến bệnh viện với cô, tranh cãi với đội ngũ bác sĩ là em trai tôi – Lục Khải Dã”
“Nó là loại người gì, tôi nghĩ cô cũng biết, từ nhỏ đã là người lịch thiệp, luôn hòa nhã với tất cả bé gái. Nó đã vứt chuyện cứu cô lên chín tầng mây, chỉ có cô là nhớ mãi không quên!”