Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1370

 

“Được, mẹ, mẹ đừng khóc, con với Bạch Khởi sẽ lập tức qua ngay!”

 

Sau khi nói xong, Nguyễn Hồng Nhung không đợi Lư Bạch Khởi nói chuyện liền lôi kéo anh ta rời đi.

 

Lúc bước ra khỏi khách sạn, bởi vì vội vàng, bọn họ đã trực tiếp đụng phải một người đàn ông đang đi vào khách sạn từ phía đối diện.

 

Dáng dấp của người đàn ông đó cao lớn thô kệch, tương đối vạm vỡ Bởi vì rất gấp cho nên hai người Nguyễn Hồng Nhung đến cả một câu xin lỗi cũng không kịp nói liền trực tiếp đi ra ngoài .

 

Người đàn ông vai hùm lưng gấu đó liền xách Lư Bạch Khởi lên: “Sao đây? Va phải người ta rồi, đến cả một câu xin lỗi cũng không thèm nói đã bỏ đi rồi sao?”

 

Mặt mũi người đàn ông tràn đầy vẻ dữ tợn, nhìn cũng không phải là hạng người dễ trêu chọc.

 

Lư Bạch Khởi nhìn thấy đối phương không thể trêu vào, tranh thủ thời gian muốn nói chút nói xin lỗi, thế nhưng là, anh ta lại đột nhiên phát hiện đầu của mình có chút hơi đau, đầu óc trống rỗng, liền đến một tiếng xin lỗi đơn giản nhất cũng không thể nhớ nổi.

 

Anh ta kinh ngạc nhìn trước mắt, trợn mắt lên nhìn người đàn ông, một lời cũng không nói được.

 

Người đàn ông lập tức nổi trận lôi đình, một cái tát liền vỗ lên mặt anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh đụng người ta rồi mà còn muốn lý lẽ hay sao? Ngay cả một câu thật xin lỗi cũng không chịu nói?”

 

Sau khi Lư Bạch Khởi bị đánh một cái thì đầu óc càng trở nên hỗn độn. Ánh mắt cũng đã mất đi sự khôn khéo trước đó, biến thành có chút ngu đần.

 

Nguyễn Hồng nHung nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, mau chóng bước tới đằng trước bảo vệ anh ta, thái độ khiêm nhường nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý đâu”

 

Người đàn ông đưa tay đẩy cô ta sang một bên, cầm lấy cổ áo Lư Bạch Khởi kéo anh ta đến trước mặt mình, đưa tay vỗ vỗ trên mặt anh ta: “Tên nhóc này, làm người phải có lễ phép, đụng phải người ta thì cần phải nói xin lỗi, đây là đạo lý mà học sinh tiểu học cũng hiểu. Nếu như cậu không hiểu, trở về để bố mẹ dạy dỗ lại cho thật tốt đi nhé”

 

Sau khi nói xong, người đàn ông đẩy anh ta ra, khinh thường hừ một tiếng rồi quay người đi vào.

 

Nguyễn Hồng Nhung cực kỳ phiền loạn đẩy Lư Bạch Khởi một cái nói: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy, gặp được loại người vô lại này, nói một câu thật xin lỗi không phải là xong rồi sao. Đầu lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến thể diện?”

 

Lư Bạch Khởi cảm giác mình rất là lạ, nhưng là lại nói không ra lời.

 

Anh ta rất muốn mở miệng, thế nhưng lại không tìm ra từ ngữ phù hợp để nói.

 

Nguyễn Hồng Nhung nhìn thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của anh ta, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Lúc đầu tôi thật sự là mắt bị mù rồi mới có thể coi trọng người đàn ông như anh, còn đứng đần ra đó làm gì? Đi. Đi đến nhà mẹ tôi”

 

Sau khi nhìn thấy Nguyễn Hồng Nhung hùng hùng hổ hổ lôi kéo Lư Bạch Khởi rời đi xong, Long Uy cùng Lục Khải Vũ lúc này mới từ bên trong thang máy đi xuống, người đàn ông cao lớn vạm vỡ vừa nãy từ đẳng xa nhanh chóng chạy tới trước mặt bọn họ.

 

“Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Long, tôi đã vừa kiểm tra qua, trên người Lư Bạch Khởi ngoại trừ một cây bút ghi âm ta thì cũng không có thứ gì khác!” Nói xong, người đàn ông cung kính đưa lên một chiếc bút ghi âm.

 

Đây là thứ anh ta vừa mới mượn cơ hội đánh Lư Bạch Khởi rồi lấy được. Người đàn ông này là cấp dưới của Long Uy, trước đó đã từng là tên trộm nổi tiếng nhất Hà thành, về sau cải tà quy chính thì đi theo Long Uy.

 

Long Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Biểu hiện không tệ, tôi đã nói với phòng tài vụ, đi lĩnh tiền thưởng đi!”

 

“Cảm ơn tổng giám đốc Long” Nghe được có tiền thưởng, người đàn ông trở nên rất vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK