Tuy rằng rất ít người sinh sống trong ngọn núi hoang vu này, nhưng vẫn cần phải đề phòng.
“Lát nữa nếu như xảy ra chuyện gì, mày dẫn ngài Tân Trạm đi trước, tao phụ trách ngăn cản, đã nghe rõ chưa?” Phù Ma nhìn Dương Tuân rồi ra lệnh.
“Tiền bối cứ yên tâm, tất cả đều nghe theo lời ông” Dương Tuân cười khan một tiếng, vội vàng chắp tay.
Ban đầu khi hai người mới gặp nhau, Dương Tuân không phục Phù Ma cho lắm, dù sao bọn họ đều tồn tại trong thức hải của Tân Trạm, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe theo lời ông chứ.
Tuy nhiên trải qua mấy lần bị Phù Ma dùng thủ đoạn dạy dỗ, nó đã hoàn toàn trở nên thành thật và nghe theo sắp xếp của lão ta.
Khi Tân Trạm khôi phục lại ý thức một lần nữa, mở mắt ra thì trời đã hơi hửng sáng.
Anh đứng dậy khỏi mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc này mới nhận ra rằng mình đã ngủ cả một ngày một đêm.
“Phiền phức rồi, mình sẽ không đến muộn đấy chứ”
Hôm nay chính là ngày anh lên đường đến vùng Cực Địa Chỉ Hành, tuy nhiên do sự thay đổi đột ngột của Vô Tự Thiên Thư mà đã hoàn toàn chậm trễ thời gian của mình.
Tuy nhiên Tân Trạm cũng không thể nào ngờ được chuyện này, chỉ có thể lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Anh nhặt ngọc giản lên sau đó phát hiện bên trên quả nhiên có rất nhiều truyền âm được gửi đến, bao gồm cả mấy người Tô Uyên và Cực Hàn cung chủ cùng với Ngô Đông.
Anh nhanh chóng truyền âm nói rõ tình huống, biết được Cực Hàn Băng Cung đã rời đi vào nửa canh giờ trước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Tân Trạm mới xuất phát, mặc dù chắc chắn không dư dả thời gian nhưng cũng chưa coi là muộn.
Dù sao trước khi Cực Hàn Băng Cung xuất phát vẫn cần phải có thời gian chuẩn bị sơ qua, để lại một chút dự phòng, còn mình hoàn toàn không cần.
Anh nhanh chóng liên lạc với Thượng Nguyệt các chủ và gia chủ nhà họ Tăng, hẹn đổi lại địa điểm ba người gặp mặt ở nơi cách trăm cây số từ Mạc Thành đi về phía Bắc.
Tân Trạm phong ấn lại hang động bằng linh khí, lấy ra thuyền bay Tử Quang, hóa thành một luồng kinh hồng rời khỏi.
Mặc dù anh đã hôn mê suốt một ngày một đêm, nhưng trạng thái đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, vẻ mặt tươi tỉnh.
Chẳng qua sau khi Vô Tự Thiên Thư nuốt linh khí vào lập tức trở nên yên tĩnh, không biết khi nào mới có thể sửa xong Thiên Hỏa Ngự Long Quyết.
“Cậu Tân, cậu đúng là quý nhân bận rộn hay quên”
Khi Tân Trạm đến địa điểm đã hẹn, Thượng Nguyệt các chủ thờ ơ liếc nhìn anh một chút.
Tên nhóc thối này đã hẹn gặp mặt hai người họ ở một canh giờ trước, nhưng cuối cùng lại không thấy người đâu, khiến cho hai vị tiền bối là bà ấy và gia chủ nhà họ Tăng phải đợi một vãn bối như anh.
“Ha ha, cậu Tân chắc hẳn là bế quan tu luyện nên quên mất thời gian đi, hiện tại chúng ta xuất phát cũng vẫn còn kịp”
Vẻ mặt gia chủ nhà họ Tăng lại tươi cười rạng rỡ.
Tuy rằng họ phải đợi lâu hơn một canh giờ, nhưng Thượng Nguyệt các chủ không chịu nổi yêu việc gia chủ nhà họ Tăng cứ liên tục lải nhải xin xỏ, vậy nên đã trực tiếp đánh một khúc Tiên âm, tính ra thì ông ta lại được lợi.
“Gia chủ nhà họ Tăng, ba ngàn linh tệ tiền thưởng”
Thượng Nguyệt các chủ thấy ông ta vui mừng như vậy, nhìn ông ta đầy khinh thường rồi trực tiếp đưa tay ra.
Lúc này gia chủ nhà họ Tăng mới ngừng nói, sau đó cười khổ lắc đầu, lấy ra ba ngàn linh tệ đưa cho bà ấy.