Vốn dĩ họ đang ở trong thức hải và xông vào những mảnh ký ức vốn không thuộc về họ.
“Hả? Sao hình như lại xuất hiện những mảnh ký ức không thuộc về mình vậy”
“Đây là cái gì thế, hình như đã bước vào trận đấu của các cường giả ở thời cổ đại vậy?”
“Ở chỗ tôi tại sao lại xuất hiện cảnh tượng khi tu luyện Đại Năng vậy”
“Đây là tiệc của thiên cung, tôi đã trở thành tiên rồi sao?”
Những trưởng tộc kia đồng thời đều cảm thấy có gì đó không ổn lắm, trong lúc hoang mang, họ nhìn thấy trong thức hải xuất hiện những hình ảnh rất lạ lùng, nó đột nhiên đánh thức não bộ và cuốn họ vào trong những hình ảnh đó.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị biến thành một con người khác, họ được trải nghiệm cuộc đời của một thần tiên thời cổ đại.
Trong khoảnh khắc đó sự đau đớn của thần thức đã ngừng lại, họ hoàn toàn chìm đắm trong những ảo tưởng kỳ quái kia.
“Sư phụ, vẫn còn nhang không?”
Khi nhìn thấy nén nhang trong lư đồng đã cháy đến phần đuôi thì chú Thụy phát hiện khóe môi của Tân Bách Chiến đang cử động.
“Đốt, hôm nay thật kỳ lạ, đã lâu thế mà vẫn chưa thấy trưởng tộc thất bại, lẽ nào thật sự là tên nhóc Tân Trạm gây ra sao”
Tân Bách Chiến cảm thấy rất khó hiểu, chú Thụy lập tức tiến lên phía trước và đốt thêm một nén nhang nữa.
“Nén nhang thứ hai đã được thắp rồi, nếu trận pháp vận hành một cách bình thường thì những trưởng tộc đã chiến đấu lâu như thế chắc chắn sắp có người phải đột phá rồi”
Âm thanh của Tân Bách Chiến còn chưa nói xong.
“Đùng’ một tiếng vang lên.
Trong trận pháp đột nhiên nổ ra một luồng ánh sáng chói Tân Bách Chiến chau hết mày lại rồi lập tức xoay chuyển trận pháp, một trưởng tộc bay ra khỏi trận pháp và ngã xuống khoảng đất trống bên cạnh.
Khoảnh khắc ông ta xuất hiện thì đột nhiên trời kéo mây đen, sấm sét vang trời.
“Thật sự đã đột phá rồi”
Chú Thụy đứng bên mở to mắt ngạc nhiên.
Những trưởng tộc này hiển nhiên từ cảnh thần phó thân được nâng lên tới hợp thể cảnh.
Nhưng những trưởng tộc này còn chưa đột phá xong thì trong trận pháp lại vang lên một luồng ân thanh.
“Lại có sao?” Tân Bách Chiến vô cùng kinh ngạc, chiêu thức được tung ra khiến những trưởng tộc này bị hất ra ngoài một bãi đất trông khác.
Sau đó Tân Bách Chiến bắt đầu trở nên bận rộn.
Những trưởng tộc này giống như bị đánh phải tiết gà vậy, từng người một bắt đầu đột phá.
Trong lòng Tân Bách Chiến đang rất chấn động, tay chân ông ta bắt đầu trở nên lộn xộn.
Vốn dĩ những trưởng tộc này đột phá là chuyện tốt nhưng con mẹ nó lại trở nên quá nhiều rồi, vả lại trong lúc đột phá phải giữ một khoảng cách không thể can thiệp đến nhau, nếu không làm nhiễu loạn đến thiên kiếp bị sét đánh chết thì tiêu đời đấy.
Cho đến cuối cùng, điều làm cho Tân Bách Chiến đau khổ nhất chính là phải đi tìm vị trí.
“Đi, mau dọn dẹp những đồ đạc trong ba tòa đại điện và dỡ nhà”
Tân Bách Chiến đã quyết định rồi, thật sự đã không còn chỗ nữa rồi, phần đất của tổ tiên sau khi tháo dỡ vẫn có thể xây dựng lại, người mất rồi thì thật sự không còn gì nữa cả.
Nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, chú Thụy vội vàng bay đến đó và thu dọn đồ đạc trong đại điện cất giữ vào không gian chứa vật.
“Lão Dược, lão Hưng.”