Bởi vì đối với kẻ mạnh mà nói, quả Lôi Nguyên so với mấy mạng vãn bối còn quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần, thà rằng giết nhầm cũng còn hơn bỏ sót.
Tân Thành sẽ không để lại sơ hở khiến mình rơi vào nguy hiểm.
Quả nhiên, dưới Ngôn từ sắc bén của Tân Thành, tất cả mọi người lại lần nữa đem nghỉ ngờ đặt lên người cậu Trịnh.
“Cậu Trịnh, tới lúc này rồi thì cậu mau giao quả Lôi Nguyên ra đây đi, miễn làm tổn thương hòa khí” Vương Ngọc thản nhiên nói.
“Tôi thật sự không có, các vị tiền bối hãy tin tôi, tôi không biết gì cả, tôi nghĩ ra rồi, tin tức này tôi biết được là từ một quyển sách cổ một trăm năm trước, tên…
Cậu Trịnh ướt đẫm mồ hôi, bị dọa cho choáng váng.
Anh ta nói được một nữa liền bị ông lão áo xám cắt ngang…
“Bây giờ mới giải thích, ai mà biết được có phải cậu vừa bịa ra hay không, đừng làm xàm nữa, giao quả Lôi Nguyên ra, tha cho cậu không chết”
“Đúng vậy, tôi cực khổ chờ Thị Huyết lôi ưng rời đi lại bị cảnh xuất khiếu cửu phẩm cậu cướp đi, thật là quá quất”
“Cậu Trịnh, nếu cậu không chịu giao, tôi chỉ đành soát người.”
Vương Ngọc thản nhiên nói rồi bước về phía cậu Trịnh.
Ông lão áo xám với hai người anh em kia cũng chực chờ rục rịch.
Khuôn mặt cậu Trịnh lập tức đổ lên, anh ta hét to: “Các người dám!”
“Tôi nhớ ra rồi, thuyền bay linh thú của Tụ Bảo Các các người đã hứa sẽ bảo vệ sự an toàn cho tôi, bây giờ các người dám động tôi chính là làm trái với danh tiếng của Tụ Bảo các, tôi là con trai của thành chủ Thành Phượng, ai dám đến!”
Cậu Trịnh không nể nang gì nữa, lấy ra một khối lệnh bài thành chủ rồi khàn giọng hét lớn.
“Nếu cậu Trịnh không bằng lòng lấy ra thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, thời gian đã không còn sớm, tôi nên đi đây.”
Bước chân Vương Ngọc đột nhiên dừng lại, ông ta thất vọng lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Cậu Trịnh nhẹ nhàng thở ra, trên người ai cũng có bí mật, anh ta đương nhiên sẽ không để đám người Vương Ngọc kiểm tra túi trữ vật thậm chí thần hồn của anh ta.
Tân Thành thấy thế cũng cười lạnh một tiếng.
Tên cậu Trịnh này chết chắc rồi.
Nếu anh ta để cho Vương Ngọc kiểm tra thì nói không chừng còn có đường sống, nhưng bây giờ lại từ chối đã làm vững chắc mối hiềm nghỉ của anh ta, không ra tay lúc này được thì chẳng lẽ anh ta ở mãi Linh Châu cả đời à?
Nhưng đối với người này chính anh cũng không có chút đồng tình nào, chết cũng đáng lắm.
Trên đường trở về, không khí có chút đè nén.
Tất cả mọi người đều ôm tâm tư, nhất là mấy tu sĩ cảnh thần phó phân.
Ông lão áo xám kia vài lần lại đưa mắt lườm sang cậu Trịnh làm cho người sau sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt kia tùy tiện mang theo sát ý, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
“Chư vị, chuyến đi này của tôi là để bảo vệ sự an toàn của mọi người, cho nên nếu ai ra tay thì đừng trách tôi vô tình”
‘Vương Ngọc bỗng nhiên nói làm cho ông lão áo xám biến sắc, lập tức thu hồi sát khí.
Nhưng Tần Thành lại cảm thấy dường như luôn có một luồng hơi thở quẩn quanh mình.
Chẳng lẽ đến cuối cùng anh vẫn bị nghỉ ngờ?