“Trình Tân, sao tôi lại cảm thấy lần này sẽ lại thất bại nhỉ”
Phù Ma lúc này không nhịn được nói.
“Không đến nỗi đâu, tôi đã nói với ông ấy rằng Chu Lam khoảng chừng là linh thú bát phẩm, lần đầu có lẽ ông ấy tính toán sai một chút, lần thứ hai dù sao cũng nên bình thường lại rồi”
Chẳng qua Trình Tân vừa dứt lời thì đã nghe thấy âm thanh nổ vang còn to hơn lúc trước.
Đổng Tương Hàn kêu rên một tiếng, trực tiếp bay ra mấy chục mét.
Trận bàn lại hiện ra ngọn lửa đen ngút trời, văn trận trên mặt đất tiếp tục bị phá hủy ba chỗ.
“Không phải linh thú tứ, ngũ phẩm”
Đầu óc Đổng Tương Hàn choàng váng, dường như đã có chút phát điên.
Nhưng sao có thể chứ.
Phải biết rằng dù là Huyền Thú Cốc nhưng phần lớn linh thú cũng đều chỉ nằm trong phạm vi phẩm cấp này.
Mà những linh thú đó thì có bộ dáng như thế nào chứ?
Không phải giương nanh múa vuốt thì cùng là thân thể cường tráng, hình dáng oai hùng, khí thế sắc bén, mỗi con đều có sở trường riêng. . truyện tiên hiệp hay
Nhưng con chim sẻ nhỏ này vậy mà lại có huyết mạch vượt qua ngũ phẩm?
“Thử lại một lần cuối cùng, nếu lục phẩm vẫn không phải thì chỉ có thể gọi ba vị trưởng lão Thái Thượng đến thôi.”
Đổng Tương Hàn căn chặt răng, chuẩn bị thử lại lần nữa.
Trận bàn hiện lệnh hồn này mặc dù tinh xảo nhưng vấn đề lớn nhất chính là tiêu hao rất nhiều linh khí, dưới thất phẩm thì còn có thể, còn trên thất phẩm thì cần ít nhất bốn người cùng duy trì.
Mà nếu Chu Lam vừa vặn là lục phẩm thì việc huy động nhiều người đến sẽ không có chút giá trị nào cả.
“Tông chủ, nếu không thì nghỉ ngơi một lát đi”
Thấy ánh mắt Đổng Tương Hàn có chút tức giận, Trình Tân ho khan đề nghị.
“Cậu Trình yên tâm, sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Đổng Tương Hàn nghiến răng nói.
Lần này, ông ta dùng tốc độ cực kỳ chậm dẫn linh khí ra, nhưng vừa phát hiện trận pháp bắt đầu rung chuyển, sắc mặt Đổng Tương Hàn tối sầm rồi lập tức dừng tay lại.
Tương ứng với linh khí của linh thú lục phẩm vậy mà lại không thể nắm bắt được thần hồn của con Tước Điểu này, thần hồn của nó thật sự mạnh như vậy?
Đổng Tương Hàn xoa trán, mặc dù tiếp tục thất bại nhưng trận pháp cũng không nổ tung nữa, bằng không mất mặt thì không nói mà chính mình cũng tiêu hao quá nhiều sinh lực.
“Con chim sẻ nhỏ này vậy mà lại có phẩm cấp cao hơn cả linh thú lục phẩm”
Đổng Tương Hàn một lần nữa đổi mới nhận thức.
Chẳng qua trong lòng ông ta cũng có chút tức giận.
Không riêng gì ông ta trước mặt vãn bối Trình Tân liên tục mất mặt, mà thân là đại sư ngự thú nổi danh vùng Bắc Vực mà lại liên tiếp đưa ra phán đoán sai lầm, hơn nữa đến bây giờ ngay cả một con chim sẻ nhỏ bé cũng không giải quyết được khiến ông ta hết sức bất mãn với chính bản thân mình.
Vốn dĩ liên tục vận hành ba lần Linh trận đã khiến Đổng Tương Hàn tiêu hao không ít linh khí, như bình thường hẳn là nên nghỉ ngơi một lúc, nhưng lúc này trong lòng ông ta bừng bừng lửa giận, chỉ muốn làm rõ ngay tức khắc.
Nhưng việc khống chế Linh trận để nắm bắt thần hồn của linh thú cao cấp thì một mình ông ta làm không được.
Không còn cách nào nữa, chỉ có thể gọi thêm người tới.
“Tông chủ, vội vàng gọi tôi đến đây là có chuyện gì cần tôi giải quyết đây?”