Trương Quốc Tuấn cười lạnh nói: “Có điều đao thương không có mắt, nếu thực lực bản thân quá yếu bị tôi vô tình đánh trúng trọng thương thì đừng kêu lên như oán phụ đấy nhé.”
“Anh nói ail” Trưởng lão nhà họ Thạch dưới đài tức đến ngón tay run lên bần bật.
“Nói xàm xong rồi, vậy thì bắt đầu thôi.”
Ánh mắt Trương Quốc Tuấn sắc lẹm, sớm đã đợi tới mất kiên nhãn, trưởng lão Vấn Tông đã từng hứa với anh ta, chỉ cần thám thính được thực lực của thiên tài mạnh nhất Yêu Tộc thì anh ta sẽ được phần thưởng lớn, đó cũng chính là động lực cho anh ta khiêu khích như vậy.
Có điều một trận này, Trương Quốc Tuấn cũng quyết định lấy ra bản lĩnh thật sự, không chỉ thăng, mà còn phải phế hoàn toàn Thạch Chấn, để thế nhân biết rằng, cho dù anh ta không giành được chức đệ nhất Thiên Kiêu Thịnh Hội, nhưng lại là kẻ vô địch chân chính.
Trưởng lão phán quyết bước lên lôi đài, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
Ngay lúc này, một thân hình như chim nhạn từ bên ngoài đấu trường lao nhanh vào trong.
“Khoan hãy giao thủ”
“Là ai, lại dám quấy nhiễu trận đấu lôi đài?”
Trưởng lão Vấn Tông kia nhìn thấy một màn này thì nhíu anh lại, mắt thấy kế hoạch sắp thành công, ông ta quyết không để bất kì ai cản được.
Ông ta đột nhiên bay lên, tung ra một chưởng về phía bóng người kia.
Linh khí cuồn cuộn, hóa thành một ấn chưởng đánh về phía người tới.
Người tới này đương nhiên chính là Tân Trạm, anh thấp giọng hừ một tiếng, khí tức bao phủ toàn thân, đột nhiên vận 108 huyệt đạo Yêu Tộc, đồng thời tung ra một chưởng Ầm!
Hai người giao thủ trên không, hai chưởng va vào nhau, khí tức cuồng loạn bay tứ tung, không khí chấn động đến từng trận nổ.
Sắc mặt trưởng lão Vấn Tông đột nhiên trắng nhợt, ông ta bay ngược ra ngoài, rơi trên mặt đất lùi về sau năm bước.
Mà Tân Trạm không hề phản ứng gì, chẳng những không lùi sau, mà còn tiến lên trước một bước, đi trên hư không, bước lên trên lôi đài.
Tân Trạm nhìn Trương Quốc Tuấn, cười lạnh nói: ‘Anh không xứng làm đối thủ của Thạch Chấn, loại hàng như anh ta có thể tùy tiện đánh cho sấp mặt”
Một màn xảy ra bất ngờ này khiến võ đài nhất thời im lặng, nhưng sau đó tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức trợn to con mặt.
Người đến là ai, lại chỉ dùng một chưởng đã đánh lui được trưởng lão Vấn Tông, hơn nữa còn thay Thạch Chấn giao thủ vơi Trương Quốc Tuấn Bên trên lôi đài, Thạch Chấn cũng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tần Trạm.
“Thạch Chấn, không nhận ra đại ca anh rồi sao?”
Tân Trạm chớp chớp mắt, tỏa ra khí tức quen thuộc.
Thạch Chấn trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Tân Trạm.
Anh ta đương nhiên nhận ra, thanh niên khuôn mặt xa lạ này chính là Tân Trạm, có điều Sư phụ Tần lại thi triển pháp lực của Yêu Tộc, hơn nữa còn thay anh ta ứng chiến?
May mà Thạch Chấn cũng không đần lầm, rất nhanh đã phản ứng lại.
Anh ta nhanh chóng nhảy xuống khỏi lôi đài, hừ nhẹ nói: “Vậy giao cho anh đấy, thực ra tôi cũng không muốn ra tay đầu, người này quả thực yếu quá, không đáng để tôi chiến đấu: Dưới võ đài nhất thời ồ lên.
Lời vừa rồi của Tân Trạm rất điên cuồng, nhưng lời của Thạch Chấn còn càn quấy hơn Lúc trước thiên tài Yêu Tộc bị Trương Quốc Tuấn áp đánh, gần như mất hết ý chí rồi, mà Tân Trạm nói có thể tùy tiện đánh sấp mặt, Thạch Chấn lại nói Trương Quốc Tuấn quá yếu.
Là thiên tài Yêu Tộc chân chính chúng tôi rất mạnh, hay chỉ là công phu mồm mép.
Điều này khiến các Yêu Tộc tại đây đều mang vẻ mặt lơ mơ.
Thạch Chấn lại vô cùng tự tin, Sư phụ Tân là cấp bậc gì chứ, cho dù chỉ dùng pháp lực ‘Yêu Tộc thì Trương Quốc Tuấn cũng không phải đối thủ, anh ta đương nhiên không hề do dự mà nói khoác một phen.
“Anh muốn đánh với ta?”
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến sắc mặt Trương Quốc Tuấn sa sầm, mà Tân Trạm lại cuồng ngôn loạn ngữ lại càng khiến anh ta không được vui “Không sai, nếu tôi không phải đối thủ, hiển nhiên Thạch Chấn sẽ lên, có điều tôi nghĩ không có cơ hội này đâu” Tân Trạm nói “Nhưng tôi khiêu chiến thiên tài nhà họ Thạch, anh ngang nhiên đòi đánh, dường như không thỏa đáng lắm” Trương Quốc Tuấn không vui nói.
“Hần là người của nhà họ Thạch tộc ta, có gì không thỏa đáng chứ” Thạch gia chủ lúc này lên tiếng, ông ta cũng từ bên Yêu Hoàng, mới biết được chân tướng.
“Anh tên là gì?” Trương Quốc Tuấn sửng sốt, hỏi.
“Tôi tên Thạch Điệt”
“Anh là Thạch Điệt? Trưởng Quốc Tuấn suy nghĩ, dường như trong mớ tin tức trưởng lão Vấn Tông đưa cho hắn không có người này.
“Không cần thêm thắt, anh cứ trực tiếp gọi tên là được rồi” Tân Trạm ung dung nói.
“Anh là Thạch Điệt” Trương Quốc Tuấn đáp lại một tiếng, nhưng sau đó anh ta liền nghẹn họng trân trối, giận tới tím mặt.
“Mẹ nó dám chơi tai” (“Anh là Thạch Điệt” đọc gần giống “anh là bố ta”) Hiện trường cũng vang lên tiếng cười to, lúc trước Trương Quốc Tuấn làm xấu mặt Yêu Tộc khiến bọn họ vẫn luôn khó chịu trong lòng, bây giờ lại hiếm khi được vui vẻ một chút.
“Quốc Tuấn, tên này rất mạnh, nói không chừng là thiên tài mà nhà họ Thạch che dấu, chiến với hắn đi”
Trưởng lão Vấn Tông lúc này không khỏi truyền âm tới.
“Trưởng lão yên tâm, cho dù không phải tôi cũng phải chặt đứt tứ chỉ của hẳn, phế đi tu vi của hän”’ Giọng Trương Quốc Tuấn lạnh lùng, ánh mắt như một con rắn độc.
Cái tên đáng ghét này khiến anh ta mất mặt trước vô số người như vậy, anh ta tuyệt đối không bỏ qua.
“Vậy tôi sẽ phế anh trước, rồi phế luôn Thạch Chấn, xuất khẩu cưồng ngôn như vậy tôi nhất định không bỏ qua đâu”’ Trương Quốc.
Tuấn nắm chặt quyền Mặc dù sự việc xảy ra chút biến cố, nhưng trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, có điều là người xuất trận đổi từ Thạch Chấn sang Tần Trạm.
“Nhóc con, anh rất ngạo mạn, xem tôi dạy dỗ anh như thế nào đây” Trương Quốc Tuấn cười dữ tợn.
“Đừng phí lời, tôi đang rất vội, đánh anh xong còn phải đi quét sân nữa kìa” Tân Trạm lại chỉ ngáp một cái, giống như khinh thường không quan tâm.
Cái kiểu coi khinh này của anh khiến Trương Quốc Tuấn ngày càng tức giận.
Đợi trưởng lão phán quyết mở miệng, thân thể Trương Quốc Tuấn đột nhiên bay lên, trường kiếm cuốn theo kiếm khí ngút trời huyền hoặc ra ngàn đạo lưu quang.
Kiếm khí sắc bén, khí thế lớn mạnh, Trương Quốc Tuấn cũng nhìn ra Tân Trạm không giống với người nhà họ Thạch, cho nên vừa ra tay đã đều là sát chiêu.
Sắc mặt Tân Trạm khẽ ngưng lại, tốt xấu gì Trương Quốc Tuấn cũng là đệ tam thánh tử của Vấn Tông, mặc dù trước đây hai người từng đụng độ nhiều lần, nhưng chưa từng giao thủ trực tiếp với nhau, đây vẫn coi là lần đầu tiên.
Có điều có được kinh nghiệm giao thủ với Triệu Lam Sơn Nghiêm Trác Văn, Tân Trạm cũng có chút hiểu biết về phạm vi thực lực của Trương Quốc Tuấn.
Trương Quốc Tuấn không yếu, nhưng nếu là đánh đấm bình thường thì hanh ta không phải đối thủ của anh.
Nhưng điều rắc rối duy nhất là anh không thể để lộ thân phận, mà một khi đã chiến đấu rồi thì có thể sẽ bị hẳn nhìn ra sơ hở.
“Có cần dùng Càn Khôn Di Chuyển Quyết không nhỉ?”
Tân Trạm lùi về sau, không ngừng tránh kiếm khí ập đến của Trương Quốc Tuấn, trong lòng nghĩ ngợi.
Nếu một chiêu này thành công, Trương Quốc Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng sẽ lập tức bị anh đánh bại, nhưng nếu thất bại rồi, xem như là tránh kiếm khí cũng sẽ không mất mặt lắm.
Một phần ba cơ hội, cứ thử xem sao!
Tân Trạm cũng không phải người hay do dự, ánh mắt anh lộ ra sự tinh ranh, toàn thân bao phủ đầy khí tức không gian.
“Kiếm Khí Vạn Thiên!”
Lúc này Trương Quốc Tuấn hét to một tiếng, trường kiếm trong tay hóa ra hàng nghìn hàng vạn kiếm ảnh, vây xung quanh lôi đài này, sau đó kiếm khí dịch chuyển, hóa thành một trận bão kiếm khí khóa chặt Tân Trạm bên trong rồi nuốt chứng.
“Càn Khôn Di Chuyển Quyết.”
Hai mắt Tân Trạm nhìn chăm chăm Trương Quốc Tuấn đang ở trên không trung, trong lúc dịch chuyển thần thức anh quét qua tất cả tin tức.
Mà sau khi công pháp dịch chuyển tới cực hạn, thân thể anh giống như mây mù bay đi.
Uỳnh!
Cùng một lúc, hai tay Trương Quốc Tuấn đột ngột hợp lại Bão kiếm khí trên lôi đài không ngừng ép chặt nơi Tân Trạm đứng, sau đó ầm ầm dồn thành một khối.