Đúng lúc này, Nhậm Hành Thiên có chút do dự giơ tay lên.
“À vậy tốt, thế ông đi”
Đôi mắt Tân Trạm xẹt qua một vẻ ngoài ý muốn, anh cười cười, sau đó thẳng thừng đưa cho Nhậm Hành Thiên một viên đan dược.
“Tân đạo hữu à, cậu đang đùa tôi đúng không?”
Nhìn thấy viên đan dược đen tuyền trên tay vẫn còn vương mùi máu tanh tỏa ra, Nhậm Hành Thiên có chút bối rối.
Viên đan dược này vô luận là màu sắc hay mùi vị thì hiển nhiên vẫn không phải thuốc tiên mà rõ ràng là viên thuốc độc.
“Tân đạo hữu nè, tôi đúng thật là muốn hỗ trợ mọi người mà, đừng nên giết tôi chứ: Vẻ mặt Nhậm Hành Thiên như đưa đám.
“Đừng dong dài nữa, tôi cam đoan ông sẽ không sao, trái lại đây còn là chuyện có lợi với ông.”
Tân Trạm nhíu mày, cũng không có thời gian giải thích với ông ta, trực tiếp dùng một tay dốc thẳng viên thuốc vào miệng Nhậm Hành Thiên.
Nhậm Hành Thiên khóc không ra nước mắt, bản thân trước giờ chưa từng nghe qua giúp việc gì mà cần phải dùng tới thuốc độc?
Tên sát tinh này sẽ không lấy mình ra luyện cổ linh tinh để đối phó với những tên truy binh này nha.
Sớm biết nguy hiểm đến vậy mình đã không mở miệng nói bậy nói bạ rồi.
Viên đạn dược này vừa đến cửa miệng liền hóa thành hơi thở mãnh liệt rót vào toàn thân, bản thân thậm chí còn không có cơ hội để cự tuyệt nữa.
Một giây tiếp theo Nhậm Hành Thiên cảm thấy toàn thân đau dữ dội, cả người tựa như bị lửa thiêu đốt.
“Con mẹ nó, tôi biết ngay tên sát tinh này đưa thuốc độc cho tôi uống”
Khóe miệng Nhậm Hành Thiên chảy máu, ngay lập tức ngã ập xuống đất, quần áo cũng bị nhiệt độ trên người ông ta nung cho chảy ra không ít, làn da lộ ra ngoài đỏ ửng như một con cua đã bị luộc chín.
“Tân đạo hữu, tôi không ổn rồi, mau đưa thuốc giải cho tôi đi” Nhậm Hành Thiên gào lên.
Những tu sĩ khác đều choáng váng ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu Tân Trạm đang làm gì.
Không phải đã nói cần ngăn đám truy binh ở phía sau hay sao, sao lại đột nhiên xuống tay với Nhậm Hành Thiên rồi.
Trái lại sắc mặt Tân Trạm lại rất bình tĩnh, chỉ là vẫn không ngừng truyền vào người Nhậm Hành Thiên từng luồng linh khí.
“Đừng thét nữa, mau nhịn xuống. Nếu ông có thể vượt qua được thì đây chính là cơ duyên của ông”
Bị Tân Trạm thúc giục chỉ khiến Nhậm Thiên Hành cảm thấy trong người như có hàng vạn ngọn lửa đang bùng lên dữ dội, linh khí không thể khống chế điên cuồng chạy loạn xạ khắp toàn thân, kinh mạch đau đớn, cả người như sắp nổ tung đến nơi.
Nghe Tân Trạm nói xong, Nhậm Hành Thiên chỉ có thể tuyệt vọng liều mạng mà chịu đựng, tiếp nhận đau đớn do linh khí không ngừng dâng trào mang lại.
Không biết đã chịu đựng bao lâu, Nhậm Hành Thiên gào lên một tiếng, da thịt toàn thân nổ tung, linh khí tựa như núi lửa phun trào, khí tức hỗn loạn đột nhiên lao ra khỏi cơ thể.
Âm!
Vào lúc này, mây mùa bắt đầu giăng thành từng mảng trên bầu trời, đám người tu sĩ đều kinh hãi một trận.
“Đây là vân kiếp sao? Nhậm Hành Thiên đột phá rồi!”
Nhậm Hành Thiên đã bị đan dược biến thành như vậy, vậy mà cũng đột phá tu vi.
Thủ đoạn này của Tân đạo hữu đến tột cùng là gì đây.
“Đây là tiên thuyền, thế mà cũng có tu sĩ đột phá tu vi, điều này thật không đúng lắm”