“Thế là đột phá rồi sao?”
Tân Trạm mở mắt, im lặng cảm nhận tình trạng trong cơ thể mình.
Gần đây mình luôn nghiên cứu Càn Khôn Di Chuyển quyết, thỉnh thoảng sẽ dành thời gian hướng dẫn nhóm người Lam Yên tu luyện. Hôm nay bản thân bỗng muốn tu luyện nhưng không ngờ đột phá thẳng đến Xuất Khiếu Cảnh Lục Phẩm.
Hơn nữa không phải là mới vào Lục Phẩm, mà đạt đến tận Trung Đoạn Lục Phẩm.
Mặc dù đến tầng xuất khiếu này công pháp Thần binh càng thêm phần quan trọng.
Tu vi bị chênh lệch một hai phẩm không đáng ngại nhưng thực lực tăng lên âu cũng là chuyện tốt.
“Hẳn là tâm cảnh tăng lên dẫn đến điều này” Tân Trạm âm thầm suy xét, gần đây mình không có sử dụng đan dược hay cỏ thần nào để tăng linh khí, còn những nội đan yêu thú kia đều dung hòa hết vào trong thần hồn của Thanh Long, vậy khả năng duy nhất chỉ còn lại tâm cảnh.
“Trong ký ức mà cha để lại, tu vi cao thâm bao nhiêu thì nhu cầu về tư tưởng của tu sĩ càng cao bấy nhiêu. Trong khoảng thời gian này, lần đầu tiên mình làm một sư phụ đúng nghĩa như vậy, chẳng những giúp nhóm người Lam Yên nâng cao tu vi, ngoài ra mình cũng thấy vai trò làm sư phụ không dễ chút nào, đây có lẽ điểm quan trọng của việc nâng cao tu vi nhỉ”
Tân Trạm như có điều suy nghĩ.
Thật ra mình nhận khá nhiều đệ tử, từ lúc tu vi mình còn chưa cao thì Mặt Thẹo và Hứa Bắc Xuyên đã đi theo mình rồi, nhưng lúc đó có ngọn núi khổng lồ là nhà họ Tô, vả lại mình cũng không có kinh nghiệm, gần như luôn dùng công pháp nuôi thả. Tuy vậy sau khi tu vi của anh ta tăng lên thì kẻ thù cũng càng ngày càng hùng mạnh, nhóm Mặt Thẹo và Hứa Bắc.
Xuyên gần như lại tiếp tục tự tu luyện.
Còn như bây giờ, anh có thời gian và sức lực để có thể nghiêm túc truyền dạy vài điều nhưng nó thật sự không nhiều nhặn gì mấy.
Tân Trạm cảm thấy những gì mình hiểu được trong khoảng thời gian này chưa hoàn toàn phát huy tác dụng của nó, một khi chuyển hóa toàn bộ thành sức mạnh tu vi, cảnh giới của anh còn có thế tăng thêm nữa.
“Tu vi được nâng cao cũng tốt, đến Vẫn ‘Yêu Cốc sẽ an toàn hơn”
Tân Trạm tăng cảnh giới lên một mức vững chắc rồi mới tiếp tục nghiên cứu quy tắc không gian của thuật Phật Độn.
Qua hôm sau, Tân Trạm không đốc thúc nhóm Lam Yên tu luyện nữa mà chạy vào hoàng cung.
“Bệ hạ, trước đó tôi đã nói với đại sư Nam Du rằng tôi chuẩn bị đưa các thiên tài yêu tộc.
đến Vẫn Yêu Cốc, chắc ngài đã biết”
“Ta đã nghe nói về Vẫn Yêu Cốc, vào ban đêm nơi đó sẽ vô cùng nguy hiểm vì Huyết Hồn Thú xuất hiện với số lượng khá lớn. Cậu dẫn bọn họ đi thì có chắc sẽ thành công không?” Yêu Hoàng nhăn mặt hỏi.
“Tôi chắc chẩn tám mươi phần trăm”
“Vậy hai mươi phần trăm còn lại thì sao?”
Yêu Hoàng sửng sốt.
“Nếu không may thì rất có thể toàn bộ đều sẽ bị tiêu diệt” Tân Trạm thành thật.
“Tân Trạm, cậu dám giở trò với ta ư!” Yêu Hoàng giận dữ trách, liên đoàn yêu tộc sắp sửa bắt đầu, thế nhưng nếu anh lỡ hại chết thiên tài yêu tộc thì còn so bì cái nỗi gì nữa.
“Vì vậy tôi mới cần Yêu Hoàng bệ hạ giúp đỡ đây” Tân Trạm nhếch môi cười nói: “Tôi muốn mượn áp lực của Lăng Nhật Yêu Hoàng trên thư viện tầng năm”
Tân Trạm đã suy nghĩ rồi, ban đầu mình dựa vào áp lực của đầu lâu màu vàng kim mới diệt phần lớn Huyết Hồn Thú ở Vẫn Yêu Cốc tránh được một kiếp Lăng Nhật Yêu Hoàng là Yêu Hoàng đầu tiên trở thành hoàng đế vào năm đó nên chắc.
hẳn áp lực của ông ấy sẽ không thua kém đầu lâu.
“Nhất định phải đi sao?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng do dự hỏi: “Ta thấy tu luyện tại sơn cốc cũng rất hiệu quả mà?”
“Nó có khác biệt chứ, trong sơn cốc thiếu hoàn cảnh chém giết, nói cách khác thiên tài yêu tộc thiếu khả năng thực chiến nhất” Tân Trạm trịnh trọng lắc đầu nói: “Tôi không nói về việc mài giữa mà là kiểu đánh giết có sống và chết, chỉ có hoàn cảnh như thế mới có thể chui rèn được kinh nghiệm phong phú”
“Những con Huyết Hồn Thú trong Vẫn Yêu Gốc kia đủ mức tàn nhẫn và mạnh mẽ, hơn nữa nếu chúng bị giết chết sẽ không có gì đáng tiếc, đó là thích hợp nhất”
“Được rồi, ta có thể giao tín vật áp lực tổ tiên để lại cho cậu nhưng ta muốn phân ra một hồn phách ra đi theo cậu, nếu cảm thấy tình thế không ổn thì ta sẽ dẫn họ rời khỏi đó, còn về cậu, hừ!” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng kiêu ngạo hừ một tiếng.
Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, anh cảm thấy dường như Yêu Hoàng đã đoán được ý nghĩ muốn mượn tín vật áp lực để nghiên cứu trận pháp của anh nhưng ông ấy không thèm để tâm, có giỏi thì anh đừng lo cho bọn nhóc kia.
Trước đây anh dám chơi dương mưu với ông đây, lần này ông cũng sẽ giở dương mưu với nhà mi.
Sau khi thương lượng xong, Tần Trạm lại đến chỗ Hồ Lão đang ở để nhờ cậy ông ấy chế tạo thêm mấy cái la bàn chỉ hướng đến Vẫn ‘Yêu Cốc.
Còn phù không nguyên thạch thì lần trước Tần Trạm đã lấy được kha khá trong sơn động ‘Vẫn Yêu Cốc, cái này không thành vấn đề.
Có cam kết của Yêu Hoàng nên cuộc sống của hai nhà Hồ Lão và Vũ Thiên Yết tốt hơn trước kia rất nhiều. Tân Trạm thấy vậy cũng yên tâm.
“Ầy, con gái à đừng nhìn nữa, cậu Tân đã đi xa rồi”
Hồ Lão thấy dáng vẻ thẩn thờ và si mê của Hồ Bạch Linh thì thở dài khuyên: “Con và cậu Tần không phải là người cùng một thế giới, kể cả Chung Trác Linh cũng vậy”
“Ba, con biết, con chỉ hâm mộ Tô Uyên vì có được tình yêu của anh Tân thôi” Hồ Bạch Linh mất mát cười khẽ.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tân Trạm trở về sơn cốc dẫn nhóm Lam Yên chuẩn bị đến dãy Liên Thiên.
“Sư phụ Tân, quả thật truyền thuyết về Vẫn ‘Yêu Cốc rất thần kỳ, nhưng núi Liên Thiên cách đây khoảng nửa tháng đi đường, chúng tôi cứ đi như vậy sẽ không kịp mất”
Cốt Lâm nghe Tân Trạm giới thiệu xong chợt thấy nghi ngờ.
“Nếu đi bình thường đương nhiên sẽ không kịp nhưng chúng ta có cái này”
Tân Trạm mỉm cười, vung tay lên.
Không trung bỗng nhiên rung động, một ánh sáng màu tím rạch ngang đường chân trời lập tức hóa thành thuyền bay cực nhanh lấp lánh ánh tím trên đầu mọi người.
Đây là thuyền bay mà Tần Trạm lấy được ở Vẫn Yêu Cốc vào đợt trước.
“Sư phụ Tần, thuyền bay này của sư phụ nhanh thật đấy”
Mọi người bay lên nó, sau đó Tân Trạm điều khiển thuyền bay mau chóng lao vút đi.
Nhận thấy khung cảnh xung quanh đang lùi về sau vun vút thì tất cả mọi người đều rung động, Thật ra thiên tài yêu tộc như họ đã ngồi thuyền bay rồi nhưng chưa từng nghe đến con thuyền có tốc độ cao như cái của Tân Trạm.
Nếu đã có thứ này tồn tại trên đời, chưa đến nửa ngày có lẽ họ sẽ đến được núi Liên Thiên thôi.
“Đương nhiên rồi, đây chính là thứ Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đã từng hâm mộ nhé. Tuy vậy bệ hạ rất có khí khái, dù khá yêu thích nó nhưng chưa bao giờ có ý muốn chiếm đoạt, tôi rất kính nể ông ấy ở điểm này”
Tân Trạm vừa dứt lời, phân thân của Yêu Hoàng đang che mặt ngồi thiền ở bên nghe vậy vẻ mặt bông chốc cứng đờ.
Làm gì có chuyện ấy, Tân Trạm đang bịa chuyện đấy chứ.
“Tân Trạm, tên khốn nhà cậu, cậu nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ lo sợ bổn hoàng sẽ tranh đồ của cậu à, ta không cần tự ái chắc?”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thầm mảng nhưng thấy quả thật con thuyền bay màu tím này có tốc độ khá nhanh, hơn cả con thuyền bay kia của ông ấy chút xíu. Nếu Tân Trạm không nói vậy, có lẽ mình thật sự định bụng sẽ giao dịch thử rồi.
“Sư phụ Tân, vị này là ai vậy ạ? Trước đây sao tôi chưa từng gặp.”
Trên thuyền bay đều là những người quen thuộc, chỉ có Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mặc áo dài, che kín mặt trông rất kỳ lạ.
Cốt Lâm đi tới chợt nhỏ giọng hỏi.
“À, mọi người không cần quan tâm đến ông ấy, đây là hộ pháp tôi cậy nhờ Yêu Hoàng bệ hạ mời tới để hộ pháp cho mọi người” Tân Trạm lạnh nhạt đáp.
“Ví như nếu lỡ đâu chúng ta gặp phải yêu thú bay thành đàn thì ông ấy sẽ ra tay giúp đi Nghe vậy, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đột nhiên sa sầm mặt.