Trường đao màu đen không ngừng chém vào lan can bằng tia chớp, như muốn đánh vỡ cái thứ ấy.
“Chết đi” Tân Trạm lại một lần nữa đem cây trường thương ra, bỗng nhiên nhào ra bên ngoài.
Liền lấy lôi chỉ thương của ngày hôm nay, đâm anh ta một nhát chí mạng.
Càn Khôn di chuyển quyết, tung chiêu ra.
Mũi thương đâm thẳng vào Vương Tử.
Nhưng Tân Trạm liền bị hoa mắt, phát hiện mình đâm lệch chỗ của Vương Tử, mà là vượt xa mấy trăm trượng.
Lúc trước đã dùng đến như một cánh tay đắc lực, Càn khôn di chuyển quyết ít khi xảy ra sai sót, thế nhưng lại sơ xuất rồi.
“Sao lại như thế này? Lúc trước dùng tới Càn khôn di chuyển quyết cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, bây giờ rõ ràng là hấp thụ được thiên đạo bản nguyên, hẳn là phải càng thêm suôn sẻ mới đúng chứ?”
Vương Tử ở một bên cũng ngây ngân cả người.
Trước người anh ta, một oán linh màu đỏ đang treo lơ lửng, đây là sát chiêu mới từ trong miệng anh ta phun ra.
Vốn dĩ anh ta tính toán để lúc Tân Trạm bay đến thì dùng vật đó làm Tân Trạm bị thương, không muốn Tân Trạm vượt qua từng bước một, thế nhưng lại đến tới hơn trăm trượng “Chẳng lẽ cậu ta biết được đòn sát thủ của mình, điều này sao có thể”
Còn cách trốn tránh, một khi hấp thụ ánh sáng, cũng sẽ không có hiệu nghiệm.
Mà tốc độ của oán linh này cực nhanh, hơn nữa chỉ cần nhiễm phải khí tức của đối thủ, liền rất khó để thoát ra, nhưng khả năng phòng bị lại vô cùng yếu.
Tân Trạm hừ nhẹ một tiếng, lao ngục lôi quang bắt đầu co hẹp vào, oán linh kia kêu lên thảm thiết, bị tia chớp hình cũng đâm thủng.
Vương Tử hoàn toàn kinh hãi, anh ta vừa bắt đầu thì bị mất đi kế hoạch, và Tân Trạm có được lôi kiếp trợ lực tấn công, hiện tại lại như vậy, làm mất đi sát chiêu lớn nhất.
Nhìn thấy lôi quang không ngừng tăng thêm áp lực, anh ta cắn chặt răng giận dữ rống lên.
Nhất định trước lúc lao ngục sấm quang thu hẹp lại thì phải chạy trốn.
Lúc này đây, trên người của anh ta tuôn ra nhiều máu, sấm chớp ở phía trên rung chuyển phát ra tiếng.
Anh ta dùng hai tay dính đây máu, giựt mạnh hai cái lan can tia chớp, sau đó dùng sức bẻ xuống.
Lớp sương đen trên người của anh ta không ngừng bốc lên, lôi đình cũng dần dần bị Vương Tử kéo thành một lỗ hỏng.
Hêy!
Vương Tử chật vật bay từ ở phía giữa ra, toàn thân không ngừng chảy máu, bị thương nghiêm trọng.
Bây giờ anh ta không muốn nghĩ đến việc báo thù cho đệ đệ nữa mà thầm nghĩ phải bỏ chạy để bảo toàn tính mạng.
Sắc mặt Tân Trạm lạnh như băng, quyết truy đuổi, không buông tha.
“Thu Vũ, cứu tôi”
Nhìn thấy Tân Trạm càng ngày càng đuổi tới gần, Vương Tử hoảng loạng cầu cứu Thu Vũ ở cách đó không xa.
Thu Vũ đang vật lộn với Vân công tử, cô ta thấy tình trạng bi thảm của Vương Tử thì cười mỉa một tiếng.
Lúc trước kiêu căng ngạo mạn không chịu nổi, bây giờ không chống đỡ được thì muốn cô ta tới cứu mạng, đúng là nghĩ hay quá.
Hơn nữa Tân Trạm còn mạnh như thế, cô ta mới không chọc vào ổ kiến lửa này.
Cô ta và Vân công tử đang đánh tới đánh lui thì đột nhiên lùi về sau.
“Cô!” Thấy Thu Vũ bay ra xa, trong lòng Vương Tử đầy tuyệt vọng, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng biến mất.
“Chết đi”