“Tân Trạm, cậu rất thông minh, đáng tiếc tỉnh ngộ quá muộn. Sáng mai tôi sẽ trở lại, nếu các người phối hợp cắn người lại rồi an táng. Ha ha ha!”
Mộc Thăng Khanh nói đến đây, đùa cợt cười ha hả.
Diệp Thành tức giận tung ra một chưởng, cùng lúc đó cơ thể Mộc Thăng Khanh tan thành mây khói, triệt để tiêu tán ở giữa đất trời.
“Chúng ta chớ bị ông ta lừa, cứ thử trước xem có thể ra ngoài hay không” Từ Kim Thanh nghiến răng nói.
Tân Trạm cũng không nói gì, nếu không thử, mọi người sẽ vẫn ôm hi vọng.
Nhưng anh tin, nếu Mộc Thăng Khanh dám nói như vậy, tức là có đủ tự tin vào điều đó.
Quả nhiên, ở lối ra của sơn cốc, sau khi mọi người cho nổ một đường đi.
Màn chắn linh khí này lại hoàn hảo như ban đầu, không có lấy một khe hở.
Cho đến lúc này, trong lòng mọi người đều có phần tuyệt vọng.
“Như này phải làm sao bây giờ? Chạy cũng không thoát, đánh cũng không lại”
Viên Khánh ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
“Nếu Mộc Thăng Khanh đã bảo tự bạo cũng không thoát, cũng tức là căn bản không quan tâm chúng ta sống hay chết.
Chất dinh dưỡng, chúng ta là thức ăn tế cho bản nguyên khí hỗn loạn đó, làm sao mà khí tức này thèm để ý đến chuyện sống chết của chúng ta”
Viên Khánh nở nụ cười đau thương, khiến bầu không khí rất áp lực.
“Phấn chấn lên, nếu chạy không được, chỉ đành liều mạng với chỗ bản nguyên này, tôi không tin nó nhất định có thể nuốt chúng ta” Diệp Thành kéo Viên Khánh dậy, nói lớn.
“Đừng ngu nữa, vừa nấy nam tu đó chết như nào, không phải mọi người không thấy” Viên Khánh khổ sở nói: “Chỗ bản nguyên này sẽ đuổi theo chúng ta, hơn nữa số lượng vô số, lẽ nào chúng ta có thể chạy cả đêm?”
“Cứ cho là như thế thì ngày thứ hai như nào? Chúng ta sức cùng lực kiệt, làm sao đối mặt với phân thần cảnh cấp bốn Mộc Thăng Khanh”
Viên Khánh cào đầu, hối hận nói: “Anh Diệp, cũng tại tôi, nếu không phải tại tôi, ba người cũng sẽ không bị cuốn vào, cứ như này thì cả đám đều xong đời”
Uỳnh!
Viên Khánh còn chưa nói hết, đã bị Tân Trạm bắn linh khí vào người, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tiếng gào bỗng ngừng lại.
Diệp Thành sửng sốt, vội vàng đỡ lấy Viên Khánh. . ngôn tình hài
“Để cậu ta yên lặng một chút” Tân Trạm nói.
“Đúng thế, tuyệt vọng chẳng có tác dụng gì, vẫn nên nghĩ thử biện pháp đi”
Từ Kim Thanh tuy rằng cũng mang vẻ mặt tái nhợt, nhưng lại vẫn cố gắng giữ lý trí.
Dù sao cậu cũng đã từng rơi vào tuyệt địa, còn có được truyền thừa thượng cổ, chống lại áp lực tốt hơn Viên Khánh nhiều.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm, linh khí giữa không trung ngày càng loãng, bản nguyên sắp tràn ra rồi” Râu quai nón nhắc nhở.
Trong lòng mọi người đều có phần nặng nề, ngay cả Tân Trạm cũng tạm thời chưa nghĩ được biện pháp.
Mà theo sắc trời dần dần tối lại, đã có một ít bản nguyên hỗn loạn nhỏ bé, phá vỡ trở ngại linh khí, nhào đến.
Mọi người liên thủ công kích, tốn một phen vật lộn, mới tiêu diệt được bản nguyên khí này.
“Mộc Thăng Khanh không nói láo, đây mới chỉ là một tí bản nguyên khí, chúng ta cũng tốn nhiều sức để đối phó như vậy” Diệp Thành thở hổn hển nói: “Nếu như vô số thứ đó cùng xông đến…