Triệu Hào trợn mắt nhìn Chu Du chằm chằm, vẻ mặt khó mà xác định được là vui mừng hay là tức giận.
Không biết sẽ là lòng từ bi hay vẫn không coi trọng tình cảm. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí dường như tĩnh lặng.
Mọi người đều đang chờ xem, Triệu Hào xử lý Chu Du như thế nào.
Đặc biệt là Bát Tướng Thiên Môn.
Trong lòng tràn đầy sợ hãi. Nếu như Chu Du sẽ bị giết chết sau khi thất bại...
Vậy thì bọn họ cũng không sống được! Nói cho cùng, dù sao thực lực của Chu Du quả thực không hề yếu.
Nhưng bây giờ, dù đã cố gắng hết sức, anh ta vẫn bị Diệp Thanh Đình đánh bại. Điều này cũng cho thấy họ rất dễ bị Diệp Thanh Đình đánh bại.
Xét cho cùng, trong Bát Tướng Thiên Môn, anh ta vẫn là người đứng đầu.
Ít nhất thì anh ta vẫn nằm trên mức trung bình.Nếu mà Chu Du như vậy, sau khi bị thua thì Triệu Hào đã giết rồi, vậy thì sau đây bọn họ, cũng tuyệt đối sẽ không có bất kì trái ngọt nào để ăn!
Mọi người của Bát Tướng Thiên Môn, cực kì hoảng sợ mà nhìn Triệu Hào.
Triệu Hào chỉ là nhìn đăm đăm vào Chu Du, sắc mặt âm u không nói một lời nào.
Toàn bộ cả nhà xưởng bỏ hoang cực kì yên tĩnh.
Một lúc lâu sau.
Triệu Hào lại từ từ lộ ra một nụ cười.
Triệu Hào nhìn chằm chằm vào mặt Chu Du, cười nói: “Mau đứng lên đi, tôi trách cậu làm gì?”
“Tôi biết anh đã cố gắng hết sức mình để đối phó rồi.
Khi Triệu Hào nói ra những lời nói này, Chu Du liền ngây người ra, căn bản là không tin Triệu Hào sẽ đối xử với anh ta như vậy, thậm chí cho rằng bản thân mình đã nghe lầm.
Sao có thể thể được?
Thiếu chủ không phạt anh ta?
Đôi tay của Chu Du run rẩy, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào cho đúng.
Vẫn là những người khác của Bát Tướng Thiên Môn phải ứng lại được. “Nào Chu Du, cậu thất thần gì chứ?”
“Đúng vậy, anh thất thần làm gì? Nhanh nói lời cảm ơn với thiếu chủ đi!”
“Đúng vậy, Chu Du còn không mau chóng cảm ơn thiếu chủ đi!”
Chu Du như là mới vừa lấy lại được tinh thần, vội vàng bắt đầu nói lời cảm ơn với Triệu Hào: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ đã khai ân....