Mục lục
Chiến thần cuồng phong (full) – Tần Vũ Phong – Lâm Yến Vân – Truyện tác giả: Hoa Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thanh Đình nhẫn tâm nói: “Cái này, con ngựa già này lúc trước bác sĩ thú y đã nói không cứu được. Có thể kiên trì đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi... Hôm nay lại cùng anh họ và anh mang đi một vòng như vậy, chỉ sợ...” 

Diệp Thanh Đình cũng không nói tiếp nữa. Nhưng Tần Vũ Phong đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Thanh Đình. 

Con ngựa này đã đạt đến giới hạn cuối cùng, nhưng không biết nguyên nhân là gì, vẫn kiên trì cho đến bây giờ. Nhưng không sao, người khác không hiểu, nhưng Tần Vũ Phong thì hiểu. 

Ở trên chiến trường, anh gặp qua quá nhiều chiến mã tình nguyện chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Mặc dù trên người cắm đầy mũi tên, nhưng chỉ cần ý chí của chủ nhân vẫn tiến về phía trước, vậy thì tuyệt đối con ngựa không có khả năng lùi về phía sau. 

Có vài người trời sinh trong máu chính là có gió, nhưng loài sinh vật này đối với Tân Vũ Phong mà nói... Chúng chính là gió. 

Cả đời của chúng nhất định phải xông phi cho đến giây phút cuối cùng, đến khi móng ngựa không thể nâng lên được nữa, bốn chân không thể chống đỡ thân thể của chúng nữa. Mà bây giờ con ngựa già này dường như đã đến giây phút cuối cùng của nó. Đối với lý do tại sao có thể kiên định cho đến bây giờ, Tần Vũ Phong biết. 

Chẳng qua là nó muốn tranh đoạt một vinh quang thuộc về mình, nó sẽ tự mình xông phi cả đời, đi đến một điểm kết thúc mà nó cảm thấy hoàn mỹ. 

Giống như là vết thương trên chiến trường, bị thương vô số, dẫn đến lão hóa sớm, đến cuối cuộc đời vẫn phải chết trên chiến trường sấm chớp mới được. 

Cả đời này Tấn Vũ Phong từng có rất nhiều chiến hữu, bọn họ sinh ra đã là anh hùng. Cho dù là chết, vẫn là những vị anh hùng trấn giữ biên cương. 

Những chiến hữu của Tần Vũ Phong không chỉ là anh hùng hảo hán từ trong xương máu, mà chiến mã của anh, đao của anh cũng là chiến hữu của anh. Hôm nay có duyên quen biết với con ngựa già này một lần, Tần Vũ Phong muốn đưa tiễn nó. 

Tần Vũ Phong đặt mông xuống ngồi trên mặt đất, tay vuốt ve đầu con ngựa già. Ánh sáng 

trong mắt con ngựa già kỳ thật đã dần dần ảm đạm, nhưng dưới ánh mặt trời hoàng hôn vẫn lấp lánh rực rỡ, kim quang lóe lên. 

Thảm cỏ bay bay, nhàn nhạt nhấp nhô trên mặt đất. Hoàng hôn rơi vào một thanh niên và một con ngựa già sắp chết. 

Sự sống mạnh mẽ và giới hạn đang đến gần tượng trưng cho mặt trời vô hạn đang dần chập tối. Người thanh niên im lặng, con ngựa già cũng im lặng. 

Mí mắt của con ngựa già nặng nề không chịu nổi, dần dần mất đi ánh sáng cuối cùng. 

“Lên đường bình an.... Mày đã chiến thắng rất vinh quang” 

Tần Vũ Phong thấp giọng nói một câu, mí mắt con ngựa già rốt cuộc cũng rủ xuống. 

Trong lúc nhất thời, những người ở đây đều thật lâu cũng không nói chuyện, giống như như bị một màn trước mắt rung động. 

Không ai biết tại sao con ngựa này lại chết, tại sao nó có thể làm cho mọi người cảm thấy buồn như vậy. 

Tần Vũ Phong hiểu, nhưng cũng không cần phải nói nhiều. 

“Mẹ kiếp, đồ lừa đảo!” Diệp Kinh Dương hướng về phía bóng lưng Tần Vũ Phong đi xa, hung hăng nguyền rủa một tiếng. 

Mặc dù Tần Vũ Phong đã sớm cách rất xa, thân hình đã bé lại thành một chấm nho nhỏ. Nhưng điều này vẫn không cách nào ngăn Diệp Kinh Dương nhục mạ sau lưng Tần Vũ Phong. 

Diệp Thanh Đình phất phất tay, có chút phiền lòng: “Đừng nói nữa! Lúc này em nói vậy, người ta có thể nghe thấy được không?”. 

Diệp Kinh Dương khinh thường bĩu môi: “Vậy thì sao? Nghe được hay không nghe được đều giống nhau, con mẹ nó anh ta là một đầu gỗ thích làm bộ, khó chơi. Ngoại trừ những lời nói giả dối ra cũng không nghe được gì khác”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK