Lúc này, trong lòng Tần Vũ Phong đã có những tính toán phù hợp, hoặc là không làm gì, còn đã làm thì phải làm đến cùng.
Mặc dù không có khả năng có thể thẳng tay giết chết Ngô Triết Hàm, mặc kệ là không lịch sự hay là gì, nhưng nói thế nào thì Ngô Triết Hàm đến cùng vẫn còn là người ở địa bàn Long Môn, ầm ĩ đến mức xảy ra tai nạn chết người, chỉ sợ Diệp Thanh Đình cũng không biết ăn nói ra sao với bề trên.
Nhưng Tần Vũ Phong có biện pháp đơn giản mà càng khắc đáng sợ hơn. Phá hủy tu vi của Ngô Triết Hàm!
Dù sao, Ngô Triết Hàm lặp đi lặp lại hành vi chọc giận anh, Tần Vũ Phong đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm nữa rồi.
Có thể để Ngô Triết Hàm tiếp tục sống là đã nhìn mặt mũi của Diệp Thanh Đình rồi.
Hai mắt Tần Vũ Phong đông cứng lại, điều động ra một tia nội kình chui vào bên trong cơ thể của đối phương. Ngay sau đó, đột nhiên Tần Vũ Phong phát ra sức mạnh.
Ngô Triết Hàm bị Tần Vũ Phong nắm chặt cổ, anh ta muốn kêu gào thảm thiết nhưng không thể kêu lên được, chỉ có thể phát ra những tiếng động không thể nào hiểu được.
Tia nội kình ở bên trong cơ thể Ngô Triết Hàm bắt đầu điên cuồng di chuyển, rất nhanh thôi đã đi tới sợi kinh mạch của Ngô Triết Hàm và nghiền nát nó. Từng sợi kinh mạch bị chặt đứt, chỉ cái này thôi cũng đủ rồi.
Tần Vũ Phong lạnh lùng thả bay ra, để Ngô Triết Hàm tùy ý rơi lên trên mặt đất, nhìn anh ta bắt đầu điên cuồng quấn lấy cánh tay vừa bị Tần Vũ Phong phế bỏ mất, lăn qua lăn lại. "Aaaaa..."
Một tiếng kêu gào thê thảm từ Ngô Triết Hàm.
Mọi người xung quanh đứng xem không hiểu vì sao anh ta lại thành ra thế này.
"Đó là bị làm sao vậy?"
"Người khách kia không hề đánh vào tay của Ngô Triết Hàm, anh ta đang tự làm gì vậy?"
"Sao lại thế này?"
Diệp Thanh Đình cũng tò mò không chịu được, lặng lẽ nhỏ giọng hỏi Tân Vũ Phong.
Vẻ mặt Tần Vũ Phong thản nhiên, anh trả lời nhỏ: "Tôi phế kinh mạch ở trên cánh tay anh ta, cô sẽ không trách tôi chứ?"