Phải biết rằng có được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc thì có thể hồi phục lại linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như.
Đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào không kích động cho được.
Cho dù ngày thường Tần Vũ Phong có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa. Nhưng ngay lúc này, tay của Tần Vũ Phong vẫn không tự chủ được mà phát run lên.
Một miếng ngọc bội chứa ba hồn bảy vía của Lâm Kiều Như được Tần Vũ Phong cẩn thận cầm trong tay từng chút một, tựa như đang nắm trong tay một báu vật quý giá nhất trên thế giới vậy.
Đối với Tần Vũ Phong mà nói, đây quả thực là một báu vật duy nhất trên thế giới mà khó có thể lấy được, một báu vật có một không hai trên thế giới.
Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong cẩn thận từng li từng tí gắn miếng ngọc bội lên trên viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc.
Ngay thời điểm hai vật tiếp xúc với nhau, một tia sáng chói lọi phát ra, chỉ trong chốc lát đã khiến Tần Vũ Phong không thể nào mở mắt ra.
Mặc dù đã bị ánh sáng làm cho cay mắt, nhưng Tần Vũ Phong vẫn kiên trì mở mắt ra, anh không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả.
Đây là thời điểm để hồi phục linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như, Tần Vũ Phong một giây cũng không muốn bỏ lỡ.
Kiều Như của anh, sắp trở về bên anh một lần nữa.
Anh thề, lần này, nhất định, tuyệt đối sẽ không để Lâm Kiều Như chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Diệp Thanh Đình ở trong phòng, vừa định nằm xuống.
Khi cô ta đang không có một chút phòng bị nào thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Thành thật mà nói, hôm nay Diệp Thanh Đình đã quá mệt mỏi rồi dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi nhìn thấy người của Thiên Môn cô ta thực sự kinh hãi.
Cho nên ngay từ đầu, Diệp Thanh Đình không hề có ý định mở cửa. "Sao vậy? Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, tôi mệt rồi.
"Cô cả, là cậu chủ Diệp Kính Dương xảy ra chuyện rồi!"
"Gì chứ?"
Diệp Thanh Đình kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy:
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau vào đây trước đi!"
Diệp Thanh Đình nhanh chóng mặc áo khoác, chạy ra cửa mở. Diệp Kính Dương đã một ngày không trở về.
Lúc nãy khi Diệp Thanh Đình trở về, cũng thuận miệng hỏi người bên dưới, họ nói hôm nay tâm trạng của cậu chủ không tốt, buổi sáng thức dậy liền nói đi ra ngoài chơi.
Diệp Kính Dương có thể chơi ở đâu cơ chứ?
Diệp Thanh Đình là chị gái của anh ta, cô ta hiểu rõ đứa em trai này của mình.
Tối như vậy mà còn chưa trở về, tám phần là giờ đang ở quán bar rồi.
Mặc dù Diệp Thanh Đình không thích đến những nơi như vậy, nhưng trong số sản nghiệp ở Chinatown cũng có quản bar.
Cho dù quản lý có nghiêm ngặt đến đâu thì ở nước Mễ, quán bar là một nơi phức tạp, loại người gì cũng có.