Tần Vũ Phong cười lắc đầu.
Mà giờ phút này, trên võ đài, Chu Du cũng trắng bệch cả khuôn mặt.
Chu Du thật không ngờ, với sức mạnh mà bản thân luôn tự hào, đến trước mặt Diệp Thanh Đình, lại không đáng là gì?
Lưu Tinh Chuỳ trong tay, cứ như vậy dễ dàng bị cướp đi?
Hơn nữa Diệp Thanh Đình ngay cả khí sắc cũng không có thay đổi một chút, khí chất vẫn vô cùng bình tĩnh!
Chu Du trở nên bất lực, miệng mở ra hai lần, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng giờ phút này, cũng không phải là thời điểm có thể để cho Chu Du ngẩn người suy nghĩ.
Bởi vì một cây roi dài đã đoạt lấy Lưu Tinh Chuỳ ở trong tay Diệp Thanh Đình.
Mái tóc bay lên, cô ta càng lúc càng có tư thế kiêu hùng và hiện ngang, khí chất lạnh lùng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Diệp Thanh Đình.
Thân hình nhỏ nhắn di chuyển linh hoạt, Trường Tiên vừa thu hồi, lại một lần nữa ném về phía trước, Lưu Tinh Chuỳ từ phía trên rơi xuống, trực tiếp hướng về phía Chu Du bay tới!
Hai mắt Chu Du co rụt lại.
Anh ta biết trọng lượng của Lưu Tinh Chuỳ, chứ đừng nói đến phía trên Lưu Tinh Chuỳ đó còn có nhiều gai nhọn dày đặc như vậy.
Nếu như bản thân bị đánh trúng, sau trận đấu này sẽ không bao giờ được vui vẻ!
Nhưng
Nhưng đây có lẽ là cơ hội duy nhất của anh ta có thể lấy lại vũ khí của bản thân trong toàn bộ trận chiến!
Chu Du cắn răng, để cơ thể của mình ngã về phía sau, trực tiếp nằm trên mặt đất.
"Cái gì vậy, Chu Du, anh đang làm gì vậy?”
“Mẹ kiếp, không phải là đồ ngốc đấy chứ, né cũng không né, nằm trên mặt đất làm gì?”
"Chu Du, anh đúng là đồ bỏ đi mà! Làm sao anh có thể đứng dậy khi anh ngã như vậy?”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Môn mắng chửi Chu
Du không dứt.
Triệu Hào bên kia cũng vậy, sắc mặt âm u dường như rất khó chịu: "Chu Du này, có phải là bị điên hay không!”
"Chiến đấu như vậy, làm thế nào anh có thể giành chiến thắng?! Quả thật là muốn chết!”
Đối mặt với cơn giận Triệu Hào, tất cả Bát Tướng Thiên Môn bên cạnh đều không lên tiếng.