Lam Tuệ Di ngồi trên giường thẩn thờ suy nghĩ. Cả hai đã kết hôn gần 2 năm nhưng vẫn chưa có một em bé để chăm sóc. Tuy không bị ba mẹ Diệp thúc giục nhưng mà cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Diệp Mộ Khanh từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng rũ xuống trán, thân trên trần chuồng, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ngang hông, che đi nơi nhạy cảm. Nhìn vợ thẩn thờ, anh khó hiểu bước lại ôm lấy cô. Sự u mệ vợ của Diệp Mộ Khanh luôn hiện rõ qua từng hành động. Vừa ôm lấy cô, vừa vùi mặt vào trong hõm cổ hít hà mùi hương ngọt ngào.
-Bảo Bối, em suy nghĩ gì vậy?
-Sao anh lại trần truồng như này, mau đứng dậy đi, biến thái.
-Đâu có ai nhìn thấy đâu… chỉ mỗi em thấy haha…
Lam Tuệ Di liếc nhẹ anh, cô đẩy anh ra bước xuống giường tiến lại bàn trang điểm skin care da mặt. Tự nhiên bị vợ dỗi một cách lãng xẹt, Mộ Khanh cứ ngồi ngơ ra hệt như một đứa nhỏ bị mẹ bỏ rơi.
-Bà xã, em làm sao vậy?
-Diệp Mộ Khanh, em muốn có con.
Không vòng vo, cứ chốt thẳng chủ đề với anh. Diệp Mộ Khanh hơi nhăn mày, anh thay bộ đồ ngủ thoải mái, ngồi trên giường chằm chằm nhìn cô.
-Không được đâu, anh còn chưa tận hưởng xong cuộc sống vợ chồng mà.
-Anh tính tận hưởng đến khi nào?
-Tuệ Di… anh nói em nghe, bây giờ chưa có con thì tương lai sẽ có con. Nhưng nếu bây giờ em sinh con, tương lai em có thể quay lại cuộc sống hai người như bây giờ không? Anh chưa muốn vợ chồng mình có tác động bên ngoài.
-Diệp Mộ Khanh, anh cứng đầu quá rồi đó.
-Không nói nhiều nữa, chúng ta đi ngủ thôi.
Mộ Khanh đứng dậy kéo cô về giường, ôm chặt lấy vợ mình trong lòng rồi nhắm mắt lại. Biết ngay là không thể lay chuyển được anh mà, Tuệ Di bĩu môi chán ghét quay lưng lại với anh.
Sáng hôm sau, Tuệ Di tỉnh dậy từ sớm, tranh thủ làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà tìm ông bà Diệp.
Thấy ba mẹ đang tình cảm dưới sofa, Tuệ Di hơi khẽ cười. Dù đã cập bến cái tuổi đầu năm nhưng mà tình cảm của hai người luôn khiến con cái phải ganh tỵ. Không nỡ làm phiền nên cô đành vào bếp phụ dì Tần làm bữa sáng.
-Hôm nay nhà mình ăn gì vậy dì?
-Là cá hồi áp chảo cùng bánh mì lạt, hôm nay bữa sáng rất gọn và nhiều dinh dưỡng ạ.
-Ngon quá.
Lam Tuệ Di bướcc lại mở nắp chiếc chảo trên bếp, mùi hương của cá vừa sộc vào mũi đã khiến bụng cô cồn cào không yên. Vội đưa tay bịt miệng mình lại, Tuệ Di ọe lên một cái rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Nghe được âm thanh kì lạ, bà Diệp rời khỏi vòng tay chồng mình chạy vào bếp. Dì Tần hơi lo lắng chạy lại nhà vệ sinh vỗ cửa liên tục.
-Thiếu phu nhân… thiếu phu nhân bị làm sao vậy?
-Dì Tần, thiếu phu nhân bị làm sao vậy?
-Tôi cũng không biết nữa thưa phu nhân, thiếu phu nhân vừa mở nắp chảo cá liền buồn nôn nên mới chạy vào nhà vệ sinh.
Trần Kim lo lắng không thôi, bà đứng đợi Tuệ Di ở bên ngoài. Bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao, Trần Kim nhíu mày đỡ lấy cô.
-Tuệ Di, con bị làm sao vậy?
-Chắc do dạ dày con không tốt trở lại.
-Con đó, cả ngày chỉ biết công việc thôi. Ăn uống phải điều độ chứ.
-Con ăn đủ bữa mà mẹ, chỉ là hơi mệt một chút thôi.
Lúc này, Diệp Mộ Khanh cũng bước xuống nhà. Thấy mẹ đỡ vợ mình thì hốt hoảng chạy lại.
-Em bị làm sao vậy?
-Em khó chịu ở bụng một chút thôi, chắc do dạ dày tái phát.
-Em thấy ổn không? Hay lát anh đưa em đi khám.
-Không cần đâu, em thấy mình vẫn ổn.
Lo lắng không yên, anh kéo tay cô lại, ôm nhẹ liên tục vuốt ve lưng cô. Hành động này quá ôn nhu rồi, có bao nhiêu tình cảm trong đấy.
Bữa ăn sáng không yên ổn diễn ra, Tuệ Di bụng cồn cào không thể ăn lấy một miếng. Diệp Lâm Tần lo lắng, hạ giọng nghiêm túc.
-Một lát, Mộ Khanh tranh thủ đưa vợ đi khám đi.
-Không cần đâu ba, con ổn mà.
-Ba nói đi là đi, con lì lợm như vậy làm gì?
Mộ Khanh đưa sữa cho cô, anh liên tục vuốt ve lưng nhỏ an ủi. Tuệ Di uống ly sữa cho qua bữa sáng rồi cũng tranh thủ cùng anh tới bệnh viện theo lời ông Diệp.
Bệnh viện quốc tế rộng lớn mà Tuệ Di cũng rất sợ nơi đây. Cô ngồi trước phòng siêu âm, liên tục lo lắng. Mộ Khanh biết cô sợ nên cũng xin bác sĩ cho mình được theo cô vào trong. Chiếc bụng nhỏ được bác sĩ tỉ mỉ siêu âm coi từng chút một, trên môi bỗng nhiên lại cười một cách rất hạnh phúc.
-Diệp tổng, anh nhìn lên màn hình xem này.
-Gì vậy?
-Cái chấm đen như hạt đậu này này.
-Thì sao?
-Chính là đứa bé đang được hình thành đấy, chúc mừng hai người.
Vừa nghe xong câu nói của vị bác sĩ, Tuệ Di đã rưng rưng nước mắt nhìn lên màn hình. Diệp Mộ Khanh không hiểu sao mắt cũng đã đỏ lên, cảm giác này thật kì lạ, nó không phiền phức như anh nghĩ. Một luồng cảm xúc vừa hạnh phúc, vừa ngọt ngào đan xen vào nhau.
Nắm lấy tay vợ mình, Mộ Khanh cảm động hôn lên tay cô. Tuệ Di nhìn anh khẽ cười, cô đặt tay lên bụng mình trong trạng thái rưng rưng của hạnh phúc.
-Ba à, ba cũng đang hạnh phúc như mẹ mà đúng không?
Diệp Mộ Khanh càng siết chặt tay cô hơn, anh liên tục gật đầu. Phải rồi, cảm xúc này rất tuyệt vời.
-Cảm ơn em, bà xã.
Rời khỏi bệnh viện, Mộ Khanh liên tục đặt tay lên bụng cô. Anh như không tin vào chính mình, chiếc bụng nhỏ đó đang chứa đứa con của anh sao?
-Bà xã, anh yêu em.
-Mộ Khanh, em không nghĩ rằng mình may mắn như vậy. Tiểu thiên thần mới đó đã xuất hiện… cuối cùng em cũng được làm mẹ, được cùng anh xây dựng một mái nhà hoàn chỉnh.
-Anh lại không nghĩ khi biết bản thân được làm cha thì sẽ vui sướng như thế này. Thật sự rất tuyệt vời.
Thông tin vợ mình mang thai được chính Diệp tổng đăng tải mà không cần qua một trang báo nào cả. Anh đang hạnh phúc đến mức muốn khoe với cả thế giới rằng anh đã làm cha rồi. Nguồn tin này như một cơn sốt dẻo, các trang báo thay nhau viết lên những lời có cánh. Bọn họ thay nhau chúc mừng cho anh và cô. Xem ra tình yêu của họ, cuộc sống của họ luôn được rất nhiều người quan tâm.