• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tuân Phong hôm nay đẹp trai đến kì lạ, cả bữa ăn Tiết Kha không thể rời mắt khỏi anh. Đơn giản là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần âu đen nhưng mà sao lại cuốn mắt cô đến như vậy. Chống cằm trên bàn, Tiết Kha chăm chú nhìn anh cắt bít tết cho mình.

-Tuân Phong, anh nói xem… khi thích một người thì có nên bày tỏ không?

-Cái đó, tôi không rành lắm. Tôi không hứng thú với yêu đương.

-Vậy sao…

Ánh mắt cô thoáng buồn, tâm trạng cũng vì vậy mà cực kì không tốt. Hơi thở dài, cô ghim một bông cải xanh cho vào miệng trong sự buồn chán. Dương Tuân Phong không tránh có chút buồn cười nhìn cô tò mò.

-Cô thích ai à? Bộ dáng này đúng là lần đầu thấy ở Lâm tiểu thư.

-Không biết nữa, tôi đang do dự không biết nên nói với anh ấy về tình cảm của mình hay không.

Dương Tuân Phong cắt xong đĩa bít tế, đặt sang bên cho cô. Ánh mắt của anh nhìn cô có chút gì đó rất kiên định. Vốn là người thẳng thắn nên Tuân Phong không suy nghĩ nhiều như cô.

-Thật ra, theo tôi thì mình thích cái gì cứ chinh phục cái đó thôi. Cứ mãi chờ đợi thì tới khi nào mới là của mình? Không có được thì giành giật, ông trời không phụ lòng kẻ kiên nhẫn đâu.

-Nhưng mà tôi sợ lắm… anh không hiểu được đâu.

-Tại sao?

-Tại vì… tôi với anh ấy là bạn… nếu như nói ra, tôi sợ ngay cả tình bạn, chúng tôi cũng không còn.

Dương Tuân Phong ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt đó xem ra là rất si tình rồi, thật không biết kẻ nào đã khiến cho Lâm Tiết Kha biết buồn nữa. Đẩy đĩa bít tết đến trước mặt cô, Tuân Phong lên ý chọc ghẹo nhưng đầy quan tâm.

-Ăn trước đi đã, nếu kẻ đó không chơi với cô thì có tôi chơi với cô, không sợ buồn chán.

Vừa nói anh còn vừa nhướn mày như thể hiện đây là lời hứa nghiêm túc. Lâm Tiết Kha chỉ hơi khẽ cười, anh nào hay biết kẻ đó là anh. Ăn một miếng bít tết, cô lại tò mò hỏi chuyện anh.

-Tuân Phong, anh thật sự không muốn yêu đương sao? Sống một mình như vậy đến cuối đời?

-Sao lại cô đơn nhỉ? Tôi có gia đình mà.

Thật không biết nói thêm gì mà, người đàn ông này quá cứng nhắc trong chuyện tình cảm rồi. Nhưng mà cô vẫn nuôi quyết tâm tỏ tình anh, một lần thôi… cô muốn anh biết hết những tâm tư của mình, muốn anh lắng nghe trái tim cô một lần, dù không được chấp nhận thì cô cũng không hối hận.

-Tuân Phong, tối nay gặp nhau được không?

-Làm gì?

-Hơi chút buồn, nên muốn tâm sự thôi. Không được thì cũng không sao.

-Nói gì vậy chứ, cô buồn thì tất nhiên tôi sẽ bên cạnh rồi. Chúng ta là bạn mà.

Lâm Tiết Kha không nói thêm gì chỉ lặng lẽ ăn phần bít tết của mình. Ai yêu đơn phương sẽ hiểu những gì cô đang trải qua. Những lời anh nói đơn thuần thôi nhưng lại đủ khiến trái tim thiếu nữ bị tổn thương.

Tối hôm ấy, Lâm Tiết Kha mặc trên mình bộ đồ thoải mái. Đơn giản là chiếc áo thun trắng tay dài được bỏ vào trong chiếc quần jeans ngắn, phối thêm đôi giày ba ta năng động, thoải mái. Hôm nay, cô không quá cầu kì, chỉ make up nhẹ một lớp thật mỏng, trông tự nhiên và thoải mái.

Rời khỏi Lâm gia, cô bắt taxi tới một cây cầu lớn nằm ở giữa thành phố xô bồ. Trời chỉ vừa xế chiều thôi, bóng hoàng hôn màu cam đỏ chiếu xuống khiến con người ta cảm thấy ấm lòng. Cô hẹn Tuân Phong tận 8 giờ lận, đến sớm hơn 2 tiếng là vì cô muốn nhìn cảnh này. Hơn nữa, cô muốn mình bình yên một chút, để suy nghĩ xem đến lúc đối diện với anh thì nên nói gì.

Dòng người tấp nập cứ lướt qua cô, ánh hoàng hôn cũng dần biến mất, đèn phố bắt đầu bật sáng lên. Dưới chân cầu, từng tiếng còi xe, động cơ ồn ào thay phiên nhau chạy qua, thành phố này ồn ào thật, cô cũng muốn bản thân và tình yêu của mình ồn ào như vậy. Thật thích khi có người luôn ở bên ta chọc ghẹo, cùng nhau làm những chuyện điên rồ nhưng lại thấy hạnh phúc.

Thời gian hai tiếng mới đó thôi mà đã hết rồi, Dương Tuân Phong xuất hiện, nhìn thấy cô đã vô cùng ngạc nhiên.

-Tới từ khi nào vậy?

-Mới thôi, không chờ lâu nên đừng lo.

-Ăn gì chưa? Cùng nhau đi ăn thôi.

-Nói chuyện một chút thôi… sau đó đi ăn cũng được.

-Hửm? Sao lại tâm trạng mãi như vậy, vui lên đi.

Lâm Tiết Kha đưa mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn, cô khẽ cười khi thấy có một ngôi sao rất sáng đang nhấp nháy liên tục như hướng về phía cô. Đó có được coi là ánh sáng hi vọng không nhỉ? Là ngôi sao đó đang tiếp thêm dũng khí cho cô sao?

-Tuân Phong… anh nghĩ gì về việc thích một người ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

-Ánh nhìn đầu tiên sao?

Dương Tuân Phong không nhìn cô, anh nhìn đường phố tấp nập suy nghĩ. Hơi nghiêng đầu, anh lắc nhẹ, khóe môi khẽ cong lên.

-Tôi không tin đâu, ánh nhìn đầu tiên không nói lên con người của người đó. Việc yêu một người, tôi nghĩ là phải thấu hiểu và yêu chính con người bên trong cơ.

Lâm Tiết Kha hít một hơi thật sâu, cô quay người đối diện với anh. Ánh mắt cô hơi chút thoáng buồn, trái tim bên trong lòng ngực trái thì vẫn đang đập kịch liệt run rẩy.

-Nhưng em đã thích anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Dương Tuân Phong nhíu mày nhìn cô, Lâm Tiết Kha không trùng lòng mà còn kiên định nhìn sâu vào đôi mắt của anh.

-Em biết anh không muốn yêu đương… nhưng em muốn cho bản thân mình một cơ hội để nói ra hết với anh… kì lạ thật, em đã từng được rất nhiều người yêu thích, nhiều người theo đuổi… 1 năm, 2 năm… thậm chí là tới bây giờ họ vẫn theo đuổi em… nhưng em chưa từng một lần rung động.

-…

-Vậy mà anh… ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến em biết yêu là gì… càng ở gần anh, em càng tin rằng bản thân không phải là vì phút nhất thời… mà là vì tình yêu.

-Tiết Kha…

-Dương Tuân Phong, em đẹp không?

Những lời cô nói ra, Tuân Phong thật sự không phản ứng kịp. Tình cảm của anh dành cho cô thật sự chỉ là bạn bè. Trước câu hỏi của cô, anh chỉ biết gật đầu.

-Đẹp…

-Vậy em có cơ hội được sánh bước cùng anh không?

-Tiết Kha… tôi… thật sự cô biết tôi nghĩ gì mà… tôi xin lỗi… chỉ xem chúng ta là bạn…

-Dương Tuân Phong, trước khi tỏ tình với anh, em đã biết em sẽ thất bại rồi, em biết em sẽ nhận lại lời từ chối mà… nên em không thất vọng… chỉ là…

Lâm Tiết Kha nhìn sâu vào đôi mắt của Tuân Phong, lời cô sắp nói cô mong anh sẽ chú tâm. Không mong anh động lòng, chỉ mong anh yêu thương bản thân hơn một chút.

-Em mong anh hãy mở lòng, không phải là đón nhận tình yêu của em… mà là đón nhận tình yêu của anh. Em biết anh chỉ muốn cả đời ở Diệp gia, đền đáp ân nghĩa cho họ… nhưng anh có nghĩ rằng, họ cũng mong cầu anh hạnh phúc chưa?

-…

-Em mong anh mở lòng để có thể yêu… yêu một người nào đó có thể ở bên cạnh anh… cùng anh chia sẻ, cùng anh chăm sóc Diệp gia như một gia đình… anh yêu không có nghĩa là anh sẽ bỏ rơi Diệp gia… chỉ là anh đang khiến cho Diệp gia trở thành một gia đình hoàn hảo hơn thôi. Em tin hai bác hay Mộ Khanh cũng có suy nghĩ như vậy…

Hít thêm một hơi thật sâu, Tiết Kha nhìn anh nở một nụ cười thật tươi. Dẹp hết những nỗi buồn phiền đi, ngày hôm nay có thể bày tỏ lòng mình, cô nghĩ mình đã rất hạnh phúc rồi.

-Em sẽ không sao đâu… chỉ mong là sau này, chúng ta mãi là bạn…

Những lời Tiết Kha nói đều sâu sắc, khiến anh không khỏi suy nghĩ ít nhiều. Tiết Kha đôi khi trẻ con nhưng cô thật sự là một cô gái hiểu chuyện. Nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh kiên định gật đầu.

-Ừm, chúng ta là bạn… được rồi, bây giờ đi ăn thôi.

Tiết Kha lắc nhẹ đầu, cô mạnh mẽ thật nhưng không tránh được nỗi buồn. Bây giờ, đối diện anh, cô không thật sự thoải mái.

-Em cần về nhà rồi… ba em đang đợi…

Tiết Kha cúi đầu chào tạm biệt anh, cô bước qua anh mà đi về phía trước. Không ai mong cầu một tình bạn với người mình yêu. Nói cô ích kỉ cũng được nhưng mà… sau này, giữa cô và anh khó mà có thể làm bạn.

“Tạm biệt anh, Dương Tuân Phong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK