Sáng hôm sau, Diệp thị ồn ào kẻ ra người vào vô số kể. Cơ mà chủ tịch và thư ký thì mãi vẫn không ai xuất hiện. Dương Tuân Phong uể oải ngáp ngắn, ngáp dài vì giấc ngủ đêm qua không mấy ngon lành. Vừa nghe thông tin chủ tịch chưa lên tập đoàn đã biết ngay hôm nay không phải ngày gì tốt đẹp.
-Quái lạ, cậu ta có bao giờ đi trễ như vậy. Sắp chết mày rồi Dương Tuân Phong ơi.
Trên chiếc du thuyền lộng lẫy đêm qua, Diệp Mộ Khanh vẫn ôm chặt mỹ nữ trong lòng mình. Cả hai hôm nay quyết tâm dẹp hết những lo toan cuộc đời để bình yên ngủ một giấc thật dài. Nhưng vị trí chủ tịch của ai đó thì đúng là trọng trách cao hơn người. Đành phải tỉnh dậy, lờ mờ tìm số của Dương Tuân Phong trong cơn buồn ngủ mê man.
“Tôi nghe đây, cậu làm con mẹ gì mà giờ này chưa lên tập đoàn vậy hả?”
-Cậu hét lớn như vậy làm gì?
“Mau lên tập đoàn đi.”
-Hôm nay, tôi off một ngày, cậu giúp tôi giải quyết mấy vấn đề nhỏ trước nhé. Cảm ơn.
“Còn lâu tôi mới…”
Còn chưa để Dương Tuân Phong kịp từ chối, Diệp Mộ Khanh đã tắt máy, đã vậy anh còn rất thản nhiên tắt nguồn điện thoại. Có vẻ như hôm nay, Mộ Khanh thật sự muốn tạm tắt đi cuộc sống bộn bề rồi. Quay sang nhìn Tuệ Di vẫn còn ngủ ngon lành, anh khẽ cười kéo cô vào lòng mình ôm chặt lấy.
-Bảo bối ngủ ngon thật đấy.
Kẻ thì ngủ ngon lành không biết trời trăng mây đất, người thì bực tức vì phải giải quyết một núi công việc từ trên trời rơi xuống. Bị tắt máy ngang, Dương Tuân Phong dĩ nhiên rất cay cú trong lòng, anh gọi lại liên tục nhưng kết quả vẫn là thuê bao báo bận. Từ khi nào mà một giám đốc điều hành phải làm luôn công việc của chủ tịch và thư ký vậy chứ?
-Nếu không phải vì hạnh phúc trăm năm của cậu thì Tuân Phong tôi đã mặc xác cậu rồi. Đúng là yêu vào làm con người ta trở nên ngu ngốc mà.
Có tức giận bao nhiêu thì Tuân Phong cũng phải làm việc một cách điên cuồng. Hết việc này đến việc khác, đúng là một ngày rất tồi tệ. Tiếng gõ cửa vang lên, Tuân Phong lười ngác đến không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lên giọng trầm nhẹ mời vào.
Nữ nhân bước vào xinh đẹp trong bộ váy đỏ body sexy. Tiếng guốc lạch cạch dần tiến về phía anh, vậy mà anh lại vô tình đến mức không thèm nhìn lấy một cái. Tay thì gõ liên tục bàn phím vi tính, mắt thì chăm chăm nhìn tài liệu, đúng là chuẩn chất tổng tài.
-Ai vậy?
-Anh không thèm ngước mắt lên nhìn còn đi hỏi?
Nghe giọng nói quen thuộc, Dương Tuân Phong mới ngước mặt lên. Hóa ra là Lâm Tiết Kha, nhìn bộ dáng này của cô đúng là không nam nhân nào có thể kiềm lòng được. Chiếc váy ôm sát body chuẩn nét, chiếc váy trễ vai khoe trọn đôi vai gầy cùng xương quai xanh xinh đẹp. Cơ mà hình như nó miễn nhiễm với Dương Tuân Phong, anh không những không quan tâm mà còn nhíu mày.
-Sao lại qua đây rồi?
-Thì do hôm nay có chút rảnh rỗi, muốn anh cùng đi ăn.
-Không rảnh rỗi, hôm nay làm tận ba bộ phận. Trong mắt cái tên trời đánh kia, tôi chính là ba đầu, sáu tay.
-Tên trời đánh? Ba bộ phận? Anh nói ai vậy?
-Diệp Mộ Khanh! Ngày hôm qua, cậu ta dám làm ra một màn cầu hôn lãng mạng, quy mô rộng lớn, sến súa, tình cảm sướt mướt thế nào mà sáng hôm nay cả hai người bọn họ đều nghỉ làm. Kết quả là phải gánh thay công việc.
Nghe xong, Lâm Tiết Kha hơi khẽ cười, Dương Tuân Phong nhăn nhó mặt mày như khỉ ngước lên nhìn cô.
-Vui lắm sao mà cười? Tôi đang rất cực khổ.
-Anh cọc cằn với tôi làm gì chứ? Tôi đang cười vì nghĩ rằng, cô gái ấy chắc là hạnh phúc lắm. Mà nghe đồn người yêu của Diệp Mộ Khanh, chính là thư ký Lam mà hả?
-Ừa, Lam Tuệ Di. Hạnh phúc hay không thì cũng là họ tận hưởng, tôi đây một chút khoảng khắc hạnh phúc cũng không có, vậy tại sao phải làm mấy cái này?
-Hi sinh vì bạn bè một chút cũng rất tốt.
Không phản hồi cô nữa, Dương Tuân Phong chăm chú vào việc giải quyết các vấn đề hàng hóa tồn kho. Những việc này đúng là không dễ để lên kế hoạch thanh lý mà. Vì đây là công việc nội bộ của Diệp thị nên Tiết Kha cũng không thể giải quyết phụ anh. Lặng lẽ tiến lại sofa ngồi xuống, cô ngồi lướt điện thoại, lâu lâu lại ngước lên nhìn anh.
Dáng vẻ của Dương Tuân Phong khi làm việc thật sự rất thu hút. Anh mang trong mình khí thế của một vị tổng tài, thần thái nghiêm túc này thật sự khiến trái tim cô phải đập loạn. Lâm Tiết Kha không kiềm lòng nổi, cô đưa điện thoại lên lén lút chụp vài tấm hình.
Khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh, chiếc mũi cao, thẳng, đôi mắt phượng hoàng sâu hút cùng đôi môi mỏng nam tính. Mọi thứ trên khuôn mặt ấy sao có thể đẹp một cách hài hòa như vậy, nhìn qua ảnh thôi cũng đủ khiến Lâm Tiết Kha phải thẩn thờ. Chụp bừa vài bức nhưng lại xuất sắc đến không cưỡng lại được, crush của cô thật sự rất đỉnh.
-Lâm Tiết Kha, cô đã ăn gì chưa?
-Chưa nữa, chắc là sẽ đợi anh cùng đi.
-Tôi còn bận rất nhiều việc, cô đi ăn trước đi, khi nào xong tôi sẽ ăn sau.
-Như vậy thì chán lắm, hay tôi mua lên đây cùng ăn với anh được không?
-Cô đi ăn một mình đi, tôi cũng không chết đói được đâu.
Lâm Tiết Kha bĩu môi không thèm đi, cô cứ vậy ngồi lì lướt điện thoại ở phòng anh. Miệng lưỡi có phần lạnh lùng chứ Dương Tuân Phong cũng đang rất lo lắng trong lòng. Đến cuối cùng vẫn là không thể lì hơn cô nên đành gấp lại hết tất cả tài liệu, quyết định tranh thủ cùng cô đi ăn trưa.
Có ai mà dè, Lâm Tiết Kha như vậy lại ngủ luôn trên sofa một cách ngon lành. Điện thoại còn đang mở clip hoạt hình Tom and Jerry để xem, nhìn hệt như một đứa nhỏ vậy. Không nỡ đánh thức cô dậy, nên Dương Tuân Phong đành mặc áo vest bước ra ngoài.
Chọn một nhà hàng mì ý gần tập đoàn, Dương Tuân Phong không quá nghĩ ngợi đã mua về hai phần mỳ ý bò bằm. Sở thích của Lâm Tiết Kha chính là được ăn mì ý sốt bò bằm và uống cùng với Coca. Bữa ăn của cô không quá cầu kì như các tiểu thư đài cát khác, Tiết Kha chuộng sự đơn giản và nhanh gọn hơn.
Về đến phòng vẫn thấy cô còn đang ngủ, Dương Tuân Phong hết cách đành gọi cô dậy. Đồ ăn nhanh vẫn nên ăn lúc nóng thì sẽ ngon hơn. Hơn nữa, Lâm Tiết Kha hôm nay còn chưa ăn gì, để cô đau dạ dày thì chỉ khổ thân anh.
-Tiết Kha à, dậy ăn thôi.
-Ưm… ăn gì vậy?
Tiết Kha tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng giấc ngủ. Cô ngồi dậy đưa hai tay dụi mắt nhìn anh. Tuân Phong đưa tới ly Coca cho cô để cô uống cho tỉnh táo một chút, chính mình còn mở phần mì đưa cho cô.
-Ăn mì ý thôi.
-Sao anh biết tôi thích ăn mì ý mà mha vậy?
-Chẳng phải lúc ở Paris, 10 bữa ăn thì hết 7 bữa đòi ăn mì ý rồi sao?
Lâm Tiết Kha hơi khẽ cười, hóa ra những gì cô thích anh đều để ý được hết. Xem như đây chính là hạnh phúc của cô đi. Ăn một miếng mì thôi là đã tỉnh cả ngủ, mì này vừa ngon lại vừa mang cả tình cảm của Dương Tuân Phong nên là kì thật cô rất thích.
-Ngon không?
-Ừm, rất ngon. Cơ mà anh đã giải quyết xong hết công việc chưa?
-Chưa, còn cả một núi trất trồng, chỉ là không nỡ để cô đói bụng.
Nghe bấy nhiêu thôi là đủ ngọt ngào đến tận tâm can rồi. Nghĩ đến Diệp Mộ Khanh, Lâm Tiết Kha bỗng dưng lại có động lực to lớn vô cùng. Cô có nên một lần can đảm bày tỏ hết nỗi lòng mình với Dương Tuân Phong không nhỉ?