Diệp Mộ Khanh đã hai đêm không ngủ, anh mãi suy nghĩ về chuyện của mình và Tuệ Di. Trước đến nay, anh hành hạ cô, đánh đập cô đến không thương tiếc, bây giờ thì anh hối hận rồi. Anh hối hận vì anh yêu cô, hối hận vì để chính mình thua cuộc trước cô. Nếu thật sự có luân hồi chuyển kiếp, anh không mong kiếp sau sẽ gặp lại Lam Tuệ Di. Không hạnh phúc, không vui vẻ, chỉ toàn đau khổ và thất vọng.
Ai cũng nói rằng sau này anh sẽ hối hận, nhưng đâu có ai đứng ở vị trí của Diệp Mộ Khanh anh, cũng không ai đứng ở vị trí của Lam Tuệ Di. Bọn họ nói anh tàn nhẫn, nhưng sao lại không nghĩ anh là kẻ tổn thương? Chẳng ai biết được, bởi vì chẳng ai nằm trong câu chuyện của anh và Tuệ Di. Họ chỉ nhìn theo cách bề ngoài mà phán xét, anh chính là kẻ máu lạnh, không lương tâm.
Bạch Long Bang bao trùm một màu u tối, những ánh mắt man rợ đầy sát khí. Hách Tông bắt chéo chân trên chiếc ghế quyền lực cao nhất, cạnh đó là người phụ nữ mang sắc thái ung dung và tự tại, nhưng sâu trong ánh mắt đó lại chất chứa những suy nghĩ ngổn ngang, những hận thù được giấu kín. Nhếch nhẹ môi, Hách Tông không chần chừ lên tiếng vào thẳng công việc đang dang dở.
-Ngươi đang e ngại chuyện gì? Hay ngươi đã thật sự yêu hắn.
-Không có chuyện gì đâu, cứ làm như những gì chúng ta đã tính từ trước đó.
-Ánh mắt của ngươi giờ đây không một chút quyết đoán. Hãy nhớ rằng, chính hắn là kẻ đã giết chết cha mẹ ngươi. Nghĩ đi, nếu như không có ta, thì ngươi đã chết ở góc xó nào rồi? Hãy nhớ lấy những gì mà hắn đã gây ra trong cuộc đời ngươi, đừng bao giờ quên những mất mát và đau thương của ngươi ở trước kia.
Câu nói này của Hách Tông như một động lực đẩy thù hận của người phụ nữ lên cao. Phải rồi, chính hắn, chính Diệp Mộ Khanh đã giết chết ba mẹ cô, chính Diệp Mộ Khanh đã ban phát cho cô một cuộc đời bất hạnh, cũng chính Diệp Mộ Khanh đã đẩy cô đến mức đường cùng ngày hôm nay. Hai tay của người phụ nữ nắm chặt lại, ánh mắt như lửa một lần nữa đầy quyết liệt.
-Ngày mai, tôi muốn hắn phải mất hết tất cả trong ngày mai!
-Chỉ cần ngươi muốn.
Tại Pó Bang Liên, tất cả mọi người đều đã nghe lời Diệp Mộ Khanh rời đi. Có những người nhất quyết không bỏ rơi anh nhưng vẫn bị anh đuổi đi một cách không thương tiếc. Giờ đây, Pó Bang Liên rộng lớn, lạnh lẽo chỉ riêng một mình anh. Ngồi trên cương vị cao nhất nhưng lại không đủ mạnh mẽ để giữ gìn nó, anh cảm thấy mình có lỗi và vô dụng với Pó Bang Liên.
-Hóa ra yêu chính là như vậy, chính là không ngại vì người mình yêu mà làm tất cả. Tôi thua em… mong em sẽ hạnh phúc khi có được nơi này…
Tối hôm đó anh thức trọn, thức để suy ngẫm về những gì sắp xảy ra, thức để ổn định lại cảm xúc của chính mình. Đêm xuống, ngày lại trôi đi, bầu trời đêm lại kéo xuống một lần nữa, chỉ là màu trời đêm hôm nay lại chính là màu trời đêm của định mệnh.
Bạch Long Bang ồn ào kéo không biết bao nhiêu đoàn xe vào tới Pó Bang Liên. Diệp Mộ Khanh mở đôi mắt chim ưng của mình, kiên định nhìn bầu không khí trước mặt. Tay anh rút ra một khẩu súng từ thắt lưng sau, ung dung bước xuống chiếc ghế quyền lực của mình.
*Đùng, đùng, đùng*
Tiếng súng của Diệp Mộ Khanh vang lên, cùng theo đó là vài tên đàn em của Bạch Long Bang gục xuống. Anh chỉ từ tốn nhếch nhẹ môi.
-Ngay cả khi biết hết điểm yếu của tao, thì chúng mày cũng chỉ là lũ nhãi nhép!
Diệp Mộ Khanh bật lên tung vài cước đau đớn vào những tên trước mặt. Tụi chúng thật sự không thể phản ứng kịp, chỉ biết rằng những cước đá đau đớn đã hạ trên ngực chúng khiến chúng phải gục xuống. Diệp Mộ Khanh không kiêng nể ai mà liên tục ra đòn, tiếng súng đùng đùng bên tai cũng một tay anh xử đẹp.
*cạch*
Một tiếng kéo đạn vang lên, mũi súng chỉa thẳng vào tim anh. Nhưng lần này, anh không thể phản công nữa, bởi vì người đang đứng trước mặt anh, đang chỉa súng vào tim anh là cô, là Lam Tuệ Di. Hai ánh mắt chạm nhau, họ thật sự đã đối mặt với nhau rồi, đối mặt nhau trong một tình cảnh éo le. Nụ cười trên môi anh đầy bi thương, ánh mắt đó đã long lanh chút nước mắt nhưng vẫn kiên định không để chúng rơi xuống mà nhìn chằm chằm cô.
-Cuối cùng em cũng xuất hiện.
-Diệp Mộ Khanh, anh bất ngờ chứ?
Diệp Mộ Khanh đau lòng, anh nở nụ cười đau thương lắc đầu. Anh cúi xuống gỡ chiếc nhẫn cưới của mình ra đưa lên trước mặt cô.
-Vốn dĩ ngay từ đầu đã biết.
-Haha, anh nói cái quái gì vậy? Anh biết, anh biết mà anh dám để tôi tiếp cận anh, anh biết mà anh dám để điểm yếu địa bàn của anh cho tôi? Diệp Mộ Khanh, anh là kẻ ngu ngốc!
-Phải, tôi là kẻ ngu ngốc.
Lam Tuệ Di đưa nòng súng hướng thẳng vào tim anh, trong ánh mắt cô cũng hiện lên sự quyết đoán vô cùng.
-Diệp Mộ Khanh, đến lúc rồi. Ân oán giữa tôi và anh phải trả cho bằng hết, máu phải trả bằng máu!
-Lam Tuệ Di, nếu em thật sự muốn giết tôi thì tôi sẽ đứng đây chịu viên đạn của em. Nhưng Diệp Mộ Khanh tôi, trước nay không nợ em!
Lam Tuệ Di bật cười như điên giữa rừng đêm yên tĩnh. Cô bước lên vài bước, nòng súng dí sát vào trái tim anh. Không biết tại sao cô lại cười, nhưng nước mắt của cô lại rơi xuống. Giọng cô gằn lên đầy bi thương.
-Anh không nợ tôi? Chính anh, chính anh kẻ đã giết chết đi ba mẹ tôi! Chính anh là kẻ đã đẩy tôi vào cuộc sống khốn khổ, một đứa trẻ không cha, không mẹ. Cũng chính là anh, chính anh đã đẩy tôi vào con đường xã hội đen tối này.
-Em đã điều tra chưa? Hay chỉ nghe lời của Hách Tông kể lại? Suy cho cùng, em cũng chỉ là một con rối để hắn sai bảo mà thôi.
-Câm miệng! Anh không có quyền nói về Hách Tông như vậy. Nếu như không có Hách Tông, thì Lam Tuệ Di tôi đã chết từ lâu rồi. Cuộc sống đau khổ mà anh ban cho tôi, nếu không có Hách Tông thì tôi chắc chẳng còn trên cái cõi đời chó nhá này từ lâu rồi!
Diệp Mộ Khanh nhìn cô, có phải bây giờ anh chết đi thì có thể xoa dịu những nỗi đau mà cô đã trải qua. Anh không làm những chuyện đó nhưng anh sẽ tình nguyện chịu tội nếu đó là lời buộc tội từ cô. Chỉ cần cô thỏa mãn, không còn cảm thấy uất ức thì anh sẽ chịu hết tất cả. Mộ Khanh cúi xuống, nắm lấy bàn tay cô, lần này anh từ từ rút chiếc nhẫn cưới từ tay cô ra. Hai chiếc nhẫn trong tay anh sáng lên giữa bầu trời đêm nhưng lại bị anh vô tình mà ném đi xa.
-Bắn đi!
Lời anh nói ra lạnh lẽo vô cùng, Lam Tuệ Di tay cũng run lên không ít. Sao lại khó như vậy, cô không thể ra tay, không thể mạnh dạng trả thù ân oán như cô từng nghĩ. Cô không đủ can đảm khi nhìn vào mắt anh, không đủ dũng khí để có thể giết chết anh.
*Đùng*
Một viên đạn từ đằng sau bay lên nhắm thẳng vào ngực trái của Diệp Mộ Khanh. Tuệ Di như không tin vào mắt mình khi anh từ từ gục xuống, cô vội vàng quay ra sau xem kẻ nào đã ra tay.
-Hách Tông?
Vài tên áo đen đã chạy lên lôi cô đi, Tuệ Di vùng vẫy quay người lại nhìn anh nhưng Diệp Mộ Khanh chỉ nở nụ cười nhẹ, đưa tay hướng về phía cô rồi gục xuống hoàn toàn. Hách Tông nhếch mép bước theo sau cô lên xe, không quên những cái vẫy tay chào tạm biệt.
-Diệp Mộ Khanh, chúc ngươi hóa kiếp vui vẻ!