Những ký ức ùa về khiến Diệp Mộ Khanh có chút không quen. Anh dường như mất phương hướng, mọi thứ không có chủ đích và mục tiêu rõ ràng. Trái tim kia đang thổn thức đập trở lại, nó nhớ đến cô, đến người mà anh nguyện dùng cả đời để yêu thương.
Trở ra ngoài, anh ngồi xuống giường mãi suy nghĩ về câu chuyện của chính cuộc đời mình. Ngày hôm đó, anh nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng còn chút cơ hội mong manh nào được sống. Vậy mà đến cuối cùng, anh lại được chính người bạn thân thiết cứu vớt. Xem ra, anh đã nợ Dương Tuân Phong một mạng người rồi.
Đứng dậy tiến về phía cửa sổ, Diệp Mộ Khanh đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Anh nhớ cô, anh muốn biết hiện tại cô đang làm gì? Sống có tốt không? Cô có đau lòng khi anh ra đi hay đã bình yên sống một cuộc đời không hận thù? Những suy nghĩ cứ mãi chạy quanh trong đầu Mộ Khanh, những câu hỏi không có câu trả lời nhưng anh lại khao khát được biết.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Mộ Khanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh hắng giọng lên tiếng mời vào. Dương Tuân Phong đẩy cửa vào trong, trên tay anh là một khay cháo tôm thịt nóng hổi. Nhướn mày nhìn Mộ Khanh, Tuân Phong tự hào khoe mẻ thành quả của mình.
-Cháo tôi nấu đã tới rồi đây, nghe mùi vị thơm lừng như vậy là biết người nấu xuất sắc như nào rồi.
Đáp lại sự nhiệt tình của bạn mình, Diệp Mộ Khanh mặt lạnh ừm một cái. Cái vẻ không quan tâm này rất đáng ghét, chỉ là Tuân Phong quen rồi nên vẫn vui vẻ múc cháo ra chén cho anh.
-Ăn nhiều vào một chút để còn lấy sức. Dạo này, cậu chú tâm vào công việc quá nên chắc là bị đầu óc hành hạ thôi. Trên thế gian này, tìm đâu ra một người bán mạng cho công việc như cậu.
-Nói nhảm thật đấy, sao không để tôi xuống nhà tự ăn? Cũng không bị què nên cậu cần gì phải phiền hà?
-Phiền gì chứ, tôi là đang thương hại cậu đấy. Đừng xem nhẹ sức khỏe của cậu nữa, lo ăn uống đầy đủ vào đi.
Trên đời này, kiếm được một người bạn tốt như Dương Tuân Phong hẳn là rất khó, xem ra Diệp Mộ Khanh có phước phần nhưng không chịu hưởng. Ăn lấy lệ vài muỗng cháo, anh chán nản không ăn thêm, dẫu sao thì anh cũng đang cảm thấy bản thân rất khỏe, không một chút nào mệt mỏi. Dương Tuân Phong biết bản thân không thể lay chuyển nổi anh nên cũng đành mặc kệ anh, muốn làm gì thì làm vậy.
Diệp Mộ Khanh vẫn giả vờ như bản thân bị mất trí, những ngày trôi qua vẫn luôn bình thản sống trước Dương Tuân Phong. Anh diễn giỏi đến mức, một chút nghi ngờ của Dương Tuân Phong dành cho anh cũng không có.
Bề ngoài nhìn anh vô cảm, khó ở. Thế nhưng, đâu ai biết anh đang suy nghĩ rất nhiều về những kế hoạch của tương lai. Anh nhớ Tuệ Di, nhớ đến mức muốn phát điên với cả thế giới. Được gặp Lam Tuệ Di ngay lúc này, có lẽ anh sẽ không kìm nổi nỗi lòng của mình mà chạy tới ôm cô thật chặt, để nói cho cô biết rằng anh yêu cô.
-Này, cậu lại đang suy nghĩ gì vậy?
Dương Tuân Phong đặt xuống bàn một ly cà phê nóng, ngồi xuống sofa không khỏi thắc mắc. Diệp Mộ Khanh lắc nhẹ đầu, cầm lên tách cà phê mà uống một ngụm.
-Không gì đâu, chỉ là bỗng dưng không muốn ở đây nữa.
-Không muốn ở đây nữa? Cậu nói gì vậy?
-Tôi muốn về nước, muốn sống cùng ba mẹ.
-Vậy chuỗi nhà hàng, khách sạn của cậu thì sao?
-Vẫn tiếp tục hoạt động dưới sự lãnh đạo gián tiếp của tôi.
Dương Tuân Phong khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Lam Tuệ Di vẫn ở Diệp gia, chuyện anh trở về có phải sẽ gây ra biến cố lớn hay không? Im lặng bước lên phòng, Dương Tuân Phong nghĩ mình cần trao đổi việc này với ông bà Diệp. Nhìn bầu trời bên ngoài, Tuân Phong lo sợ rằng hôm nay nắng xanh, ngày mai sẽ lại là giông bão. Thở dài tìm điện thoại gọi cho Diệp gia, vẫn là nên chuẩn bị trước tinh thần.
“Alo, Diệp gia xin nghe.”
-Dì Tần ạ? Là con, Dương Tuân Phong. Dì chuyển lời giúp ba mẹ Diệp là con có việc cần nói chuyện với họ.
“À, được. Thiếu gia đợi tôi một chút!”
Dì Tần bên kia nhanh chóng tìm ông bà Diệp. Nghe tin Dương Tuân Phong tìm thì ông bà cũng nhanh chóng xuống nhà nghe máy.
“Mẹ nghe đây, có chuyện gì sao?”
-Vâng, chuyện là sáng nay bỗng nhiên Mộ Khanh lại muốn quay về nước. Mẹ, chuyện của Lam Tuệ Di…
“Năm đó là lỗi của Lam Tuệ Di, 3 năm nay mọi thứ cũng đã ổn định. Nếu thật sự Mộ Khanh muốn trở về thì hãy cho nó về. Tuệ Di cũng đã sống dằn vặt suốt mấy năm qua, ta nghĩ duyên nợ của cả hai đứa còn thì cũng không thể cản trở thêm.”
-Con cũng mong Tuệ Di của bây giờ là thật tâm, thật lòng với cậu ấy.
“3 năm qua, con bé đã chứng minh đủ rồi. Con bé cần cơ hội để chăm sóc cho Mộ Khanh.”
-Vâng, vậy con sẽ trao đổi với Mộ Khanh. Ngày trở về sẽ báo ba mẹ biết sau.
“Được.”
Diệp Mộ Khanh có vẻ như rất gấp gáp, chỉ sau một tháng đã quyết định rời khỏi Ý. Sân bay tấp nập người, mà Diệp Mộ Khanh lại bỏ quên mất người bạn tri kỉ của mình. Cứ như vậy một mạch kéo vali ra xe mà đi mất.
Dương Tuân Phong sau một lúc trật vật quay lại thì mới biết bản thân đã bị bỏ rơi. Cậu hằn hộc nhìn xung quanh cằn nhằn.
-Cái tên chết tiệt này, lấy danh thiếp, biết địa chỉ nhà liền bỏ rơi mình. Bạn bè chó nhá thật mà!
Bực bội trong người, Dương Tuân Phong kéo vali một mạch không thèm chú ý xung quanh. Đã khó chịu lại còn va phải người khác, còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã bị người kia quát nạt vào mặt.
-Này, anh có mắt không hả? Có thấy tôi đang đi đằng trước anh không? Cà phê nóng đổ hết lên áo sơ mi trắng của tôi rồi thì phải làm sao đây?
-Hả? Cái đó, xin lỗi cô.
-Xin lỗi thì áo của tôi có sạch sẽ lại không?
-Tôi đền tiền cho cô.
Nữ nhân kia tức đến mặt đỏ bừng mặt, Dương Tuân Phong đang bực mình vì Diệp Mộ Khanh nhưng giây phút này cũng phải thất thế trước cơn giận của nữ nhân trước mặt. Vội xua tay, cậu cười trừ nhìn cô.
-Không, không, ý tôi là tôi sẽ giúp cô làm sạch chiếc áo đó.
-Coi như anh có lương tâm. Đợi một chút, tôi vào nhà vệ sinh thay áo rồi đưa cho anh.
Cô gái rời đi, trên môi chính là nụ cười đắc thắng. Thay ra chiếc áo sơ mi bị dính cà phê, Lâm Tiết Kha hài lòng nhìn mình trong gương.
-Có trách là trách anh quá đẹp trai, lọt vào tầm ngắm của em rồi thì biết làm sao?
Lâm Tiết Kha là con gái cưng của gia tộc họ Lâm, tính tình có chút trẻ con và tinh nghịch. Ban nãy, vừa xuống sân bay đã bị cuốn vào cái nhan sắc trời phú của Dương Tuân Phong. Mấy chuyện như đổ cà phê hay va vấp phải nhau đều là do cô cố tình gây ra. Có trời mới biết, chứ Dương Tuân Phong nào biết. Con thỏ ngây thơ này đã bị nữ hoàng nhắm trúng rồi.
Trở ra ngoài, Lâm Tiết Kha đưa áo cho anh không quên kèm theo tấm card cá nhân của mình. Ánh mắt khó chịu cằn nhằn.
-Mau xử lý nó rồi gọi cho tôi khi hoàn thành xong.
-Ừm.
-Anh nói chuyện với nạn nhân của mình như vậy sao?
-Vâng, vâng, tôi xin lỗi. Sau khi phục hồi cái áo này sẽ gọi cho cô.
Lâm Tiết Kha nhươn vai rời đi, Dương Tuân Phong nhíu mày nhìn theo cô. Ngày hôm nay là ngày thế quái nào mà lại xui xẻo với Dương Tuân Phong như vậy nhỉ?
-Cô ta bị mắc bệnh cưỡng chế đồ dùng giống tên điên kia sao? Đúng là thần kinh!