Bên phòng, Lâm Tiết Kha thật sự không thể đi vào giấc ngủ, cô có chút lo lắng về Dương Tuân Phong, lỡ như anh thật sự giận cô thì cô biết phải làm sao đây? Lăn qua, lăn lại, Tiết Kha quyết định lấy hết can đảm bước qua phòng anh, đưa tay gõ cửa hai lần, trông chờ anh sẽ mở cửa.
Tuân Phong bên trong phòng còn đang bận với ván game dang dở, bị làm phiền nên có chút bực dọc bước ra. Cánh cửa mở ra, anh nhíu nhẹ mày khi nhìn thấy cô.
-Lại tính làm gì?
-Tuân Phong, anh giận tôi thật rồi đấy à?
-Tôi là con nít sao? Về phòng đi!
Tuân Phong muốn đóng cửa lại nhưng cô lại nhanh tay cản lấy, lắc nhẹ đầu, cô bĩu môi giương lên khuôn mặt cún con như năn nỉ. Anh bất lực thở dài buông tay trên nắm cửa xuống, quay người trở vào phòng tiếp tục đánh game. Tiết Kha vui vẻ chạy vào trong, còn rất thoải mái nhảy lên giường anh.
-Tuân Phong, anh nói chuyện với tôi đi.
-Không thấy tôi đang bận sao?
-Anh đang chơi game mà.
Tuân Phong đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô, Tiết Kha cũng thôi không dám làm phiền, đành quay người chỗ khác. Không biết làm gì nên cô đành ngồi trên giường lướt IG chờ anh. Tuân Phong sau một hồi cũng buông điện thoại xuống. Vậy mà người bên cạnh không chút quấy rối. Cảm giác lạ nên anh khẽ đưa mắt lên nhìn, Tiết Kha như vậy lại vừa ngồi vừa gật gù ngủ.
Tuân Phong hơi khẽ cười, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, anh xoay người sạc pin chiếc điện thoại đã cạn kiệt năng lượng. Quay người lại đã thấy cảnh tượng Tiết Kha xém cắm đầu xuống giường, giật mình theo phản xạ, Tuân Phong nhanh tay đỡ lấy cô để cô dựa vào vai mình. Tiết Kha hơi chép miệng bắt đầu đi sâu vào giấc ngủ. Thở dài nhìn người trong lòng, hệt như một đứa nhỏ to xác vậy.
-Kiếp trước tôi nợ gì cô vậy không biết?
Nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, Tuân
Phong chu đáo, ân cần đắp chăn lên cho cô. Anh cũng nên tranh thủ làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ thôi. Làn nước ấm cuối ngày luôn khiến cho người khác phải thoải mái, Tuân Phong ngâm mình một lúc cũng nhanh chóng đứng dậy, anh cũng cần nghỉ ngơi rồi.
Lúc trở ra mới nhớ bản thân đã bị chiếm tiện nghi chiếc giường êm ái, chép miệng một cái, Tuân Phong hạ người xuống sofa. Nhìn qua cô gái đang ngủ ngon lành kia, Tuân Phong hơi chút cong môi. Phải chi lúc cô tỉnh giấc cũng ngoan ngoãn như vậy.
Nằm đó một lát, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ. Căn phòng hôm nay có hai người, bọn họ đã ngủ một giấc ngủ rất an yên. Chỉ mong tới một ngày nào đó, Tiết Kha có thể chinh phục được trái tim nam nhân đóng băng kia.
Sáng hôm sau, khi sương mù còn bủa vây thành phố mộng mơ thì Dương Tuân Phong đã tỉnh dậy. Có vẻ như là do thói quen dậy sớm nên anh cũng không màng tới giấc ngủ. Lâm Tiết Kha lại khác, cô cuộn tròn mình trong chăn ấm, không có động thái gì của một người muốn tỉnh dậy chào đón ngày mới.
Tuân Phong vệ sinh cá nhân xong, anh nhìn cô trên giường, khuôn mặt ngủ ngon lành kia làm sao mà nỡ đánh thức đây. Ngồi trên sofa chơi game chờ cô, một lát sau thì mèo nhỏ cũng vươn mình tỉnh dậy. Khuôn mặt ngái ngủ lờ mờ mở mắt, nhìn xung quanh một thoáng mới thấy điều kỳ lạ.
-Ưm… tôi ngủ quên ở phòng anh sao?
-Không phải là ngủ quên mà là chiếm tiện nghi phòng của tôi. Có biết vì cô mà tối qua tôi phải ngủ sofa không vậy?
-Vậy sao… xin lỗi…
Cô hơi nhỏ tiếng thì thầm, loạng choạng đứng dậy trên giường, Tuân Phong cảm giác không an toàn, nhanh chóng đứng dậy dang tay sợ cô sẽ té xuống đất. Quả nhiên là phản xạ của Nhị ca Pó Bang Liên chưa bao giờ khiến người khác thất vọng. Tiết Kha lảo đảo vài bước trên chiếc nệm lò xò, cô không thể lấy được sự cân bằng trong cơn buồn ngủ sáng sớm.
Hai chân bị đan chéo vào nhau, Tiết Kha như sắp bổ nhào xuống đất thì cánh tay của Tuân Phong đã vươn ra đỡ lấy cô. Thế nhưng sự tình lại chẳng may mắn, lưng anh đập xuống sàn nhà còn bị chính cô đè lên, bất ngờ hơn là môi cô đã chạm vào môi anh. Tình huống này làm Tiết Kha cũng phải tỉnh ngủ, mở mắt trợn tròn nhìn anh. Hai ánh mắt không thể chớp nổi một cái, Tiết Kha nuốt khan cổ họng, phản xạ nhanh đứng dậy, bỏ chạy về phòng.
Tuân Phong đứng dậy đưa tay lau đi môi mình, khuôn mặt đen sì khiến ai nhìn vào cũng phải sợ sệt. Bên kia phòng, Lâm Tiết Kha đưa tay trấn an nhịp tim bên lồng ngực trái, cô đưa tay bóp trán mình, hôn lúc nào không hôn, lại hôn ngay lúc sáng sớm, cô còn chưa kịp đánh răng cơ mà.
-Híc… Dương Tuân Phong sẽ chê mình mất.
Chạy nhanh đi làm vệ sinh cá nhân, cô lo lắng đến mức đánh răng thật kỹ càng. Sau tình huống khó đỡ đó, Tiết Kha cũng không dám qua phòng rủ rê anh đi chơi. Chiếc bụng nhỏ bị dạ dày không thương tiếc mà đánh trống inh ỏi, cô muốn khóc trong lòng, ôm bụng chặt cứng.
-Đói quá… nên mặt dày qua phòng không nhỉ?
Đắn đo cả mười lăm phút vẫn không thể dứt khoát đứng dậy qua phòng tìm anh. Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Tiết Kha đứng dậy mở cửa, hơi chút bất ngờ khi người đứng trước cửa là anh.
-Tuân Phong…
-Sao vậy? Không tính đi ăn sáng sao? Làm vệ sinh cá nhân cũng không cần thiết lâu như vậy.
-À… tại tôi bận tắm, skin care nữa…
-Cũng không giống con gái đâu, đừng có điệu đà nhiều làm gì.
-Anh… quá đáng…
-Đi ăn thôi.
Lâm Tiết Kha nghe đến ăn, mắt liền sáng lên, vội vàng chạy đi lấy túi xách rồi cùng anh xuống phố. Bọn họ cũng không quá cầu kì, ăn sáng bằng vài lát bánh mì, bơ đậu phộng và sữa ấm là đủ năng lượng. Tuân Phong gọi thêm một ly cà phê nóng, vừa ngồi nhâm nhi, vừa ngắm cảnh thành phố Paris xinh đẹp.
-Ngày mai chúng ta trở về nước rồi.
Giọng nói mang theo chút ý buồn vang lên của Lâm Tiết Kha. Cô có vẻ như đang nuối tiếc vì cảnh sắc và những kỉ niệm đẹp nơi đây. Tuân Phong lại khác, anh lạnh nhạt gật đầu.
-Ừm, cũng nên quay lại với công việc rồi.
-Anh cuồng công việc quá rồi.
-Ngoài công việc còn chuyện gì thú vị hơn sao?
-Còn chứ, ví dụ như chuyện yêu đương.
Dương Tuân Phong đưa mắt nhìn cô, anh hơi chút suy nghĩ rồi lắc đầu. Ánh mắt đó của anh rất kỳ lạ, hình như anh không muốn nhắc tới chuyện tình cảm thì phải.
-Sao vậy, anh ghét yêu đương sao?
-Chắc là vậy, vì tôi thấy nó phiền phức. Hơn nữa, tôi chỉ muốn dành hết thời gian của mình vào công việc. Tôi nợ Diệp gia rất nhiều, cả quãng đời này có làm trâu, làm bò cũng trả không đủ, vậy nên không muốn làm những việc khác ngoài luồng.
Nghe những lời này của anh, tim cô như bị siết chặt lại. Ánh mắt mang theo ý buồn nhìn vào anh.
-Nhưng con người cũng cần tình yêu mà. Lỡ như có ai yêu thầm anh, anh nói như vậy sẽ khiến người ta đau lòng đấy.
-Thà đau lòng một chút rồi thôi, còn hơn là để dây dư mãi một câu chuyện không có kết quả. Hơn nữa, tôi cũng không đem gieo rắt tình cảm với ai nên chắc cũng không có ai yêu tôi đâu.
-Vậy anh chưa nghe đến câu “yêu anh từ ánh nhìn đầu tiên rồi.” Cần gì anh phải gieo rắt khi mà ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã phải lòng.
Bỗng nhiên không khí như ngừng đọng lại, cả hai không nói thêm gì chỉ tập trung ngắm nhìn đường phố Paris. Một lúc sau, Tuân Phong khẽ cười nhìn cô.
-Sau này, nếu có thời gian, chúng ta tiếp tục tới Paris nhé.
-Anh và tôi sao?
-Ừm, vì chúng ta là bạn mà.