Sáng hôm sau, Lam Tuệ Di ăn mặc lịch sự với sơ mi trắng và quần jeans đen, kết hợp cùng đôi bata trắng khiến cô càng thêm giản dị. Mộ Khanh tỉnh giấc dậy cũng chỉ như thường ngày, mặc lên mình bộ vest cứng nhắc. Thấy cô sửa soạn trước gương, Mộ Khanh hơi nhíu nhẹ mày.
-Làm gì vậy?
-Không phải hôm qua em đã nói với anh rồi sao? Em muốn tới trại mồ côi thăm tụi nhỏ. Bỗng dưng lại rất nhớ.
-Thật sự không cần tôi đi chung?
-Em tự đi được mà, anh cứ lo cho công việc của anh trước đi. Mấy chuyện này, nhỏ với em thôi.
-Vậy tự lo nhé.
Chỉnh trang lại quần áo, Mộ Khanh thắt lên mình chiếc cà vạt trang nghiêm. Ghé qua tủ đồng hồ, lựa chọn chiếc đồng hồ đắt đỏ của nhà Cartier. Đối với một người nguyên tắc về thời gian như Diệp Mộ Khanh thì đồng hồ chính là thứ mà anh không thể nào không có. Đồng hồ đối với anh không phải là trang sức mà là máy lưu trữ thời gian. Mỗi giây, mỗi phút đều có một công việc riêng không thể bỏ lỡ.
Lam Tuệ Di không quá cầu kì, cô đơn giản một chút thì cũng sẽ có được hình ảnh thân thiện hơn trong mắt các em nhỏ. Nhìn đồng hồ đã điểm 6 giờ 15, Tuệ Di đứng dậy ngước mắt lên nhìn anh.
-Anh sắp xong chưa? Có cần em phụ gì không?
-Không cần đâu, cô xuống nhà trước đi.
Tuệ Di cũng không kì kèo quá lâu, cô nhanh chóng bước xuống nhà vì sợ dì Tần sẽ phải đợi. Mộ Khanh cũng sửa soạn thêm đôi chút, mang theo cặp táp sang bên phòng làm việc thu gom những giấy tờ cần thiết cho ngày hôm nay.
Mọi thứ chuẩn bị xong, anh bước xuống nhà với phong thái thoải mái của một người làm chủ gia đình. Ngồi vào bàn ăn, Mộ Khanh không muốn chú tâm xung quanh, chỉ cúi nhẹ đầu ăn uống. Hình như trên khuôn mặt ấy, hiện hữu những nét lo toan và cực nhọc. Nhưng Diệp Mộ Khanh là kẻ cứng đầu, anh có bao nhiêu mệt mỏi thì cũng giữ riêng cho chính mình.
Lam Tuệ Di ngồi bên cạnh cũng bị sự mệt mỏi của anh làm cho cô phải mệt mỏi theo, hơi có chút lo lắng, cô gắp vài miếng trứng vào chén anh.
-Mộ Khanh, anh nên chú trọng sức khỏe của mình. Dạo này, em thấy anh rất hay mệt mỏi. Ăn xong, anh nhớ uống một ly sữa ấm rồi hãy đi làm.
-Ừ, công việc có chút hơi nhiều, không cần phải lo lắng như vậy.
-Vậy anh ăn đi, lát nữa em ghé nhà thuốc lấy vài loại thực phẩm chức năng cho anh uống xem sao. Sức khỏe là quan trọng nhất nên anh đừng có chủ quan.
-Không cần đâu, cô cứ tới cô nhi viện đi. Sức khỏe của tôi, tôi biết mà.
-Anh có quan tâm đến sức khỏe đâu mà biết, dạo này anh ốm đi nhiều rồi.
-Không cần cô phải lo đâu, ăn nhanh đi, còn rất nhiều việc phải làm.
Lam Tuệ Di thoáng chút buồn khi anh gạt đi sự quan tâm của mình. Vẫn thôi, không nói gì thêm, mỗi người tập trung vào phần ăn của riêng mình. Lam Tuệ Di đâu biết rằng, thứ gây cho anh mệt mỏi, thứ khiến anh phải lao tâm khổ trí chính là cô chứ không phải công việc.
Sau buổi ăn sáng, mỗi người đi mỗi ngã, anh tới công ty còn cô lại tới cô nhi viện. Tuệ Di tuy chỉ mới tới đây một lần nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích, cô cảm giác được nơi đây quen thuộc và ấm áp. Có lẽ do đồng cảm với những em nhỏ mà cô trở nên yêu thương và muốn gắn bó với nơi này.
Tại Bạch Long Bang, một nơi tối tăm và ẩm mốc dù cho bây giờ là ban ngày. Tất cả mọi thứ nơi đây đều mang một sự quỷ dị khó tả, mùi máu tanh khắp nơi luôn quẩn quanh ở đầu mũi. Kẻ trên cao nhất chính là lão Hách Tông, kẻ luôn đối đầu và muốn một sống, một chết với Diệp Mộ Khanh.
-Dạo này yên ắng như vậy thật không quen. Thời cơ chưa chín mùi, Diệp Mộ Khanh rồi cũng phải chết. Ta đây chỉ là muốn hắn sống thêm vài ngày nữa, xem như để hắn múa rối cho ta xem.
-Dạo này, hành tung của hắn cũng vô cùng kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện, cũng ít khi lui tới Pó Bang Liên.
Một người phụ nữ trẻ đẹp trong góc tối bỗng lên tiếng, đôi môi màu đỏ tươi đó mang chút man rợ, ánh mắt sắc bén tựa như có thể khiến người khác phải sợ sệt mà chết.
-Pó Bang Liên vẫn thường xuyên do tên Dương Tuân Phong lãnh đạo, Diệp Mộ Khanh chỉ ung dung ngồi ở nhà và ra lệnh thôi.
-Cũng đúng, nhưng mà tên Dương Tuân Phong đó rất thông minh, hắn hình như đã điều tra ra được rất nhiều ở chúng ta.
-Cứ căn thời cơ đi, tìm cho bằng được tài liệu mật của Diệp Mộ Khanh. Cho dù mất thời gian lâu như thế nào cũng phải giành lấy tất cả từ tay hắn, đừng bao giờ quên những gì hắn đã gây ra cho chúng ta.
Nữ nhân kia chỉ nhếch nhẹ môi gật đầu, điều mà bọn chúng đang cần bây giờ chính là điểm yếu của Diệp Mộ Khanh. Chỉ khi có được điểm yếu của Mộ Khanh thì chúng mới có thể dễ dàng thâu tóm cả Pó Bang Liên và các công ty lớn nhỏ của anh.
Ở công ty, Diệp Mộ Khanh đau đầu xử lý các số liệu, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ nghĩ về cô. Lam Tuệ Di thật sự đã ảnh hưởng đến anh rất nhiều, anh hưởng cả tình cảm và suy nghĩ của anh.
Chiều hôm ấy, khi đã giải quyết xong các giấy tờ trong ngày, Diệp Mộ Khanh đứng dậy dứt khoát rời khỏi công ty. Chiếc xe màu đen sáng bóng rời khỏi thành phố ồn ào rồi dừng lại ở miền quê yên tĩnh, nơi có trại mồ côi Hòa Bình ở đó. Bước xuống xe, xa xăm nhìn vào chính là cô gái nhỏ đang vui vẻ cùng bầy trẻ thơ. Tuệ Di vừa thắt tóc cho các bé, vừa vu vơ hát khiến tụi nhỏ cứ quấn quanh bên người cô không rời.
-Em xinh thật đó, sau khi thắt tóc còn xinh đẹp hơn nữa.
-Aaa không đâu ạ, chị Tuệ Di là xinh đẹp nhất.
Tuệ Di hạnh phúc cười tươi, cô đâu biết rằng nụ cười đẹp ấy lại lọt vào đôi mắt của Diệp Mộ Khanh, khóe môi anh khẽ cong lên, bước chân cũng không tự chủ được mà tiến về phía cô. Tuệ Di cảm nhận được có chiếc bóng to lớn che chắn trước mặt mình, cô ngước lên thấy anh lại nở nụ cười nhẹ.
-Sao anh lại tới đây?
-Xong việc sớm nên ghé thăm tụi nhỏ một chút, sẵn xem luôn kế hoạch sửa chữa đã tới đâu rồi.
-Dạ vâng.
Mấy em nhỏ thấy anh cũng vui vẻ quấn quanh đôi chấn dài. Mấy bé cứ ồn ào chào anh không dứt khiến anh cũng có chút buồn cười. Vị sư cô bước ra ngoài kính cẩn chào anh nhưng anh lại xua tay ra ý không cần. Đợi khi mấy bạn nhỏ và sư cô vào trong nhà, Mộ Khanh mới ngồi xuống bên cạnh cô.
-Hôm nay, vui chứ?
-Ừm, mấy bạn nhỏ rất dễ thương.
Mộ Khanh gật đầu, đưa đôi mắt nhìn ra xa. Ánh hoàng hôn đang dần lặn xuống sau chân núi, bất giác lại tạo ra không khí ấm áp vô cùng.
-Tuệ Di này…
-Dạ?… ưm…
Mộ Khanh cúi xuống hôn vào môi cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng, không thô lỗ như những lần anh cưỡng bức cô. Chỉ là nụ hôn phớt qua rồi dứt ra nhưng đủ khiến cho Lam Tuệ Di xấu hổ che miệng lại.
-Lỡ tụi nhỏ chạy ra thấy thì sao?
-Cũng chưa chạy ra mà.
-Sao hôm nay anh lại ngọt ngào và dịu dàng với em vậy?
-Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy muốn hôn một chút. Bản năng của đàn ông thôi.
Nói rồi anh đứng dậy bước vào trong, Lam Tuệ Di bĩu môi bước theo sau. Cái tên Diệp Mộ Khanh này cứ lúc nóng lúc lạnh, chẳng biết đường nào để lãng mạng với anh nữa.