• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thỏa mãn sự điên cuồng trong lòng, Diệp Mộ Khanh mới trở về căn biệt mật của mình. Ngồi xuống sofa một cách thảnh thơi và ngông cuồng của kẻ chiến thắng, anh lạnh nhạt rót một chút rượu nhấp một ngụm. Ngã người ra sau ghế, Mộ Khanh châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi thật sâu rồi phả ra làn khói trắng mờ mịt.

-Cảm giác của kẻ đi săn thật thích!

Dương Tuân Phong ngồi xuống bên cạnh, cậu cũng không phải dạng vừa gì, tìm đến chai rượu uống thẳng vài ngụm lớn như một gã điên. Nhìn qua Mộ Khanh, Tuân Phong nhướn mày vỗ vỗ vai anh.

-Chỉ là do chúng ngu ngốc, không biết lượng sức mình mà thôi.

-Bạch Long Bang hôm nay mất đi nhiều thứ như vậy thì cũng sớm tính kế lấy lại thôi. Vẫn cứ nên cẩn thận thì hơn.

-Chẳng phải kể hoạch của chúng, chúng ta đã nắm được hết rồi sao? Bây giờ chỉ cần ngồi đây thong thả xem từng vỡ kịch ngớ ngẩn của những kẻ ngốc thôi.

Diệp Mộ Khanh nhếch môi, dụi đi tàn thuốc đỏ rực xuống gạt tàn thuốc, anh đứng dậy cho tay vào túi quần ung dung bước đi. Dương Tuân Phong nhíu nhẹ mày nhìn anh, không quên nhắc nhở.

-Cậu không tính về nhà sao? Hôm nay là đêm tân hôn đấy!

-Ngậm cái miệng chết tiệt của cậu lại, tôi đi ngủ trước đây.

Diệp Mộ Khanh bước lên lầu mặc kệ Dương Tuân Phong ngơ ngác ngồi ở đó. Nghĩ về Lam Tuệ Di, Dương Tuân Phong lại không có chút biểu cảm gì trên mặt. Những gì cậu ta nghĩ cũng thật khó đoán rồi.

Sáng hôm sau, Diệp Mộ Khanh mới quay trở về biệt thự riêng. Bước vào nhà đã thấy Lam Tuệ Di nằm ngủ trên sofa, nhíu nhẹ mày gọi dì Tần ra hỏi chuyện, thái độ còn cố tình biểu lộ sự lo lắng và trách móc.

-Sao vợ con lại nằm ở đây?

-Tiểu thư hôm qua chờ thiếu gia nên mới ngủ ở đây. Thiếu gia có làm gì bên ngoài cũng phải nên nhớ mình là người đã có vợ chứ. Hơn nữa, còn là đêm đầu tiên, để vợ mình một mình như vậy thì cũng quá quá đáng rồi.

Diệp Mộ Khanh thật không biết nên nói gì, dì Tần là người thân cận của mẹ anh, có nói gì cũng là vô ích. Vẫn nên bày ra bộ mặt hối lỗi thì hơn, việc này mà tới tai bà Diệp thì anh chỉ có mệt thân. Nhìn xuống Lam Tuệ Di, anh thở dài ngao ngán.

-Con biết rồi, hôm qua có chút trục trặc nên mới không thể về. Lần sau sẽ chú ý hơn.

-Tiểu thư vẫn đang ngủ, thiếu gia lên phòng tắm rửa đi đã.

Diệp Mộ Khanh suy nghĩ một chút, anh không trả lời dì Tần chỉ lặng lẽ tiến lại phía Lam Tuệ Di. Nhìn cô ngủ ngon lành như vậy, Mộ Khanh lại đâm ra chán ghét. Nhưng trước mặt dì Tần, anh vẫn lặng lẽ cúi người bế bổng cô lên, để cô ngủ yên trong lòng mình. Nhìn qua dì Tần, Mộ Khanh từ tốn nhẹ giọng.

-Hôm qua không được ôm vợ ngủ rồi, con muốn bế cô ấy lên phòng ngủ cùng con.

-Như vậy thật tốt, thiếu gia cuối cùng cũng chịu chấp nhận tiểu thư. Hai người nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.

-Ừm, vì cô ấy là vợ của con mà.

Bế cô lướt qua dì Tần, Diệp Mộ Khanh che giấu đi khuôn mặt tàn ác phía sau. Suy cho cùng, những hành động ngọt ngào này cũng chỉ để bịt miệng dì Tần về việc tối qua anh không về nhà cùng Tuệ Di. Mọi chuyện ở đây đều được dì Tần báo về cho mẹ anh, cho dù có muốn hành hạ Lam Tuệ Di thì anh cũng cần khéo léo một chút.

Mở căn phòng rộng lớn của mình ra, Diệp Mộ Khanh có chút khó chịu khi sau này ngày ngày phải đối mặt với Lam Tuệ Di tại đây. Từng là nơi anh thích nhất, nhưng sau này cũng sẽ là nơi anh chán ghét nhất. Căn phòng rộng lớn cũng phải dùng chung, chiếc giường king size cũng phải chia đôi, càng nghĩ lại càng bực tức trong lòng.

Lam Tuệ Di trong lòng anh bất giác chép miệng, đầu nhỏ rúc vào ngực anh tìm nơi ấm áp. Diệp Mộ Khanh nào có yêu thương cô, lạnh nhạt ném cô xuống giường không chút tiếc thương. Bị giật mình tỉnh giấc, Lam Tụê Di bật dậy nhìn chằm chằm anh trong ngây ngốc.

-Anh về rồi sao?

Diệp Mộ Khanh không nói, không rằng lập tức quay người vào phòng tắm. Lam Tuệ Di bên ngoài cũng đã tỉnh ngủ, cô lật đật tìm điện thoại mới giật mình khi đã là 7 giờ sáng. Chạy tán loạn trong phòng la hét, đến mười phút sau mới thấy Mộ Khanh mở cửa phòng tắm nhăn mày.

-Cô làm gì vậy?

-Em lỡ ngủ quên mất… chưa làm đồ ăn sáng cho anh.

-Không cần, tôi đây cũng không có nhu cầu ăn đồ cô nấu.

-Anh nói cái gì khó nghe vậy chứ?

Diệp Mộ Khanh như vậy lại trừng mắt, đưa tay bóp cổ ép cô sát vào tường lớn. Ánh mắt ấy lạnh tanh, không chút ấm áp. Sâu trong con ngươi ấy là sự tàn bạo của một kẻ khát máu. Bỏ mặc sự đau đớn la hét của Tuệ Di, Mộ Khanh nghiến chặt răng đanh thép cảnh báo.

-Lam Tuệ Di, những điều cô làm tôi biết, những gì cô đang nghĩ tôi cũng biết. Nhưng nên nhớ, tôi là Diệp Mộ Khanh, là một kẻ có thể giết người không gớm tay, máu lạnh và tàn nhẫn.

Lam Tuệ Di không chút run sợ, cô hất tay anh ra xoa nắn chiếc cằm đau đớn của mình. Trong ánh mắt ấy hằn lên sự chán ghét, cô trừng mắt nhìn Mộ Khanh như nhìn một kẻ điên.

-Diệp Mộ Khanh, anh có phải là nhiễm ngôn tình đến điên rồi không? Anh biết em đang làm gì và nghĩ gì sao? Anh nghĩ em cần tiền hay cần cái danh phận Diệp phu nhân của anh?

-Cô làm gì tự cô biết.

-Em làm gì chứ? Em làm vợ anh đấy cái tên điên này.

Diệp Mộ Khanh nhìn chằm chằm vào cô nhếch nhẹ môi. Bất ngờ anh bế bổng cô lên khiến Tụê Di giật mình hét lớn. Vậy mà nào có lọt vào lỗ tai của Mộ Khanh, anh ném cô xuống giường, chính mình nằm đè lên. Bị Tuệ Di vùng vẫy né tránh, anh cũng không thương tiếc siết chặt lấy tay cô áp xuống giường không để cô quậy thêm.

-Chẳng phải cô nói cô làm vợ tôi sao? Vậy thì chúng ta làm chuyện mà cặp vợ chồng nào cũng nên làm đi.

-Anh bị điên thật rồi Diệp Mộ Khanh, buông em ra. Anh đang làm em đau đó!

-Nhìn tôi giống tôi sẽ lo lắng cho cô khi cô đau sao?

Vừa nói anh vừa cúi xuống nhắm thẳng môi cô mà cắn mút. Lam Tụê Di liên tục lắc đầu né tránh nhưng cũng không thể né đi hết những nụ hôn bão táp của anh. Mộ Khanh di rời tay mình xuống chiếc váy ngủ sốc sệch của cô, bắt đầu biến thái vuốt ve chiếc đùi mềm mịn.

-Mộ Khanh… dừng lại đi…

-Lam Tuệ Di, trước khi cô hạnh phúc có được những thứ mình muốn thì cô phải có những chuỗi ngày đau khổ ở bên cạnh Diệp Mộ Khanh tôi.

*cốc cốc*

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Mộ Khanh dừng lại mọi động tác. Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo bước xuống giường chửi thề một tiếng rồi mới mở cửa phòng. Dì Tần bên ngoài vừa thấy anh đã vui vẻ cười đến hai mắt híp lại.

-Phu nhân tới thăm hai người.

-Con biết rồi, dì Tần xuống nhà trước đi, vợ con tắm xong thì chúng con sẽ xuống ngay.

-Vâng thưa thiếu gia.

Đóng cửa lại, Diệp Mộ Khanh nhìn Tụê Di đang chỉnh lại váy áo, anh chán ghét hạ người xuống sofa luớt điện thoại.

-Mau vào tắm đi, mẹ tôi ghé thăm rồi.

-Mẹ ghé thăm thì em sẽ nói anh ức hiếp em.

-Ức hiếp cô? Cô có giỏi thì nói bản thân cô không muốn quan hệ với chồng mình đi.

Câu nói của Diệp Mộ Khanh làm cô cứng họng. Tuệ Di bước xuống giường phụng phịu đi lấy quần áo mới.

-Em không giỏi, là anh giỏi, anh giỏi nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK