• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã ba năm trôi qua, Lâm Tiết Kha mỗi ngày đều cố gắng hoàn thiện bản thân mình. Cô cố gắng, chăm chỉ học tập và làm việc, ngày ngày đều tới trường, bắt nhịp theo các xu hướng hiện có thể tạo nên những bản vẽ phù hợp với thị trường.

Thời gian dĩ nhiên là chẳng có, nhưng có ai biết cô vẫn ngày đêm nhớ về Dương Tuân Phong. Chẳng hiểu sao, đã ba năm dài trôi qua mà cô vẫn chưa thể quên được anh. Nghĩ cũng rất kỳ lạ, bao nhiêu chàng trai vì cô mà hi sinh, một lòng muốn ở bên chăm sóc và yêu thương cô thì cô không chấp nhận. Vậy mà người khiến cô đau lòng, khiến cô tổn thương thì cô mãi chẳng thể quên được.

Ngồi thẩn thờ một mình bên cạnh cửa sổ, cô ngắm nhìn trời đêm đầy sao, ánh trăng hôm nay cũng thật sáng, khung ảnh này thật yên bình. Vậy nhưng lòng người lại không như vậy, Tiết Kha cứ ngồi đó nhớ lại những gì đã làm cùng với Dương Tuân Phong. Mọi thứ thật tốt đẹp, thật ý nghĩa.

Cô đã từng rất hối hận khi gặp được anh nhưng hôm nay cô lại cảm thấy biết ơn ông trời, vì đã ban cho cô khoảng thời gian hạnh phúc ấy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiết Kha thu hồi lại những suy nghĩ. Cô tiến lại giường, cầm lên chiếc điện thoại của mình, nhìn thấy tên lão Lâm thì khóe môi đã cong lên, trong mắt đã hiện không biết bao nhiêu nhớ nhung.

-Alo, con nghe đây ba.

“Lâm Tiết Kha con là tính khi nào mới về bên ta đây?”

-Hừm… ba có phải là nhớ con gái rất nhiều rồi đúng không?

“Cả đời còn lại của ba chỉ có mỗi mình con, sao có thể không nhớ đây?”

-Haha, ba có bao giờ nghe câu con gái là người tình kiếp trước của ba chưa?

“Tất nhiên, con mãi là người tình bé nhỏ của ba, ngay cả kiếp này cũng là người tình không bao giờ cưới của ba.”

Lâm Tiết Kha hơi khẽ cười vì độ dễ thương của ba mình. Nếu như được lựa chọn, cô cũng mong muốn bản thân sẽ yêu được một người nha ba, một lòng chung thủy, một lòng yêu thương.

-Ưm… nói chứ hai ngày nữa con sẽ bay trở về nước. Lần này, còn sẽ quay về và trở thành một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp khiến ba tự hào.

“Được rồi, cho dù con làm gì thì ba vẫn luôn hãnh diện về con.”

-Con yêu ba.

“Ba cũng yêu con. Ba có chút việc cần làm, khi khác sẽ gọi cho con.”

-Dạ.

Tại thành phố A, Dương Tuân Phong cũng miệt mài với công việc của mình. Tuy không có thời gian nhưng anh vẫn thường xuyên đi tìm kiếm cô. Mỗi ngày đều cố gắng dành thời gian đi ngang qua Lâm gia, mong có thể thấy được hình bóng của cô. Nhưng tất cả những gì anh làm đều trở nên vô vọng.

Cũng từ lâu, Tuân Phong ở luôn tại Diệp gia. Ông bà Diệp mong muốn anh có thể ở bên cạnh để chăm sóc, hơn nữa họ cũng muốn khẳng định Tuân Phong chính là một thành viên của Diệp gia, là đứa con của họ.

Trở về nhà, Dương Tuân Phong nhìn thấy Diệp Lâm Tần đang ngồi xem tin tức thị trường thì có chút buồn cười. Anh tiến lại ngồi cạnh ba mình, nhìn màn hình tivi rồi nhìn ông.

-Sao ba không xem cái gì khác cho thoải mái, như phim ảnh, âm nhạc gì đó. Những cái này ba quan tâm làm gì cho nhức đầu? Cứ để con với Mộ Khanh lo là được rồi.

-Ba lại không hứng thú với phim ảnh, kinh tế thị trường nó ăn trong máu của ba rồi.

Như nhớ ra gì đó, Diệp Lâm Tần tắt tivi, ông bất ngờ nghiêm túc khiến anh cũng hơi giật mình. Kêu dì Tần mang cho anh một ly sữa ấm, ông nhìn chằm chằm làm anh không mấy thoải mái.

-Ba sao vậy? Sao bỗng dưng lại nghiêm túc đáng sợ như vậy, làm con sợ đó.

-Con cũng biết sợ sao? Ba hỏi con, khi nào thì con mới chịu yêu đương kết hôn đây?

Dương Tuân Phong hơi trầm mặc khi ba mình nhắc về chủ đề này. Nếu như anh biết Lâm Tiết Kha ở đâu thì anh cần gì ai nhắc nhở. Tuân Phong của hôm nay đã tin vào thứ gọi là tình cảm gia đình, anh không mang nặng nợ ân, nợ nghĩa với Diệp gia, vì anh biết đây là gia đình của anh, là nơi để anh thỏa mãn làm những gì mà anh muốn. Thế nhưng đâu ai biết, trái tim của anh đã bị Lâm Tiết Kha kia thao túng, anh không thể yêu đương chẳng phải là do cô hay sao?

-Chuyện đó con chưa nghĩ tới thưa ba.

-Có phải con lại nghĩ rằng ba mẹ cần con trả ơn nghĩa nên tới giờ vấn muốn một mình?

-Không phải đâu ba, chỉ là con chưa tìm được người con cần thôi, khi nào con có thì con sẽ dắt về nhà mà,

-Đợi con thì biết đến khi nào? Để lão già này sắp xuống lỗ thì con mới chịu yêu đương sao?

-Ba đừng nói như vậy mà… con hứa khi nào có đối tượng phù hợp thì con sẽ mang cô ấy về ra mắt ba mẹ.

Diệp Lâm Tần thở dài, ông uống một ngụm trà nhìn anh.

-Thôi vậy, con không tìm được thì để ba. Ba có một ông bạn, ông ấy có một cô con gái rất xinh đẹp, còn rất tài giỏi. Hiện tại còn đang đi du học ở Pháp nhưng mà nghe nói hai ngày nữa sẽ về. Lần này, ba muốn con đi xem mắt thử. Con đừng hiểu lầm ý của ba, không phải là ba bắt ép con… chỉ là đi ăn uống một bữa, nếu thấy hợp thì mình tiến tới, còn không thì thôi… ba không gán ép đâu nên con đừng lo.

Nhìn nét mặt hào hứng của ông, Tuân Phong cũng không biết nên từ chối như thế nào. Thôi thì cứ gật đầu đại một lần cho ông vui lòng. Dẫu sao thì trong trái tim anh cũng chỉ có mỗi Lâm Tiết Kha.

-Vậy con tùy ba sắp xếp.

-Tốt, như vậy là rất tốt. Bây giờ thì uống sữa rồi mau chóng lên phòng tắm rửa.

-Dạ ba.

Dương Tuân Phong tạm biệt ba mình, uống hết ly sữa rồi bước lên phòng. Căn phòng rộng lớn mang theo sự lạnh lẽo, cô đơn. Anh đứng bên cạnh cửa sổ, nghĩ mãi về Lâm Tiết Kha. Anh hối hận vì ngày hôm đó đã từ chối lời tỏ tình của cô. Nếu như hôm ấy anh đồng ý thì có phải bây giờ họ cũng có một cái kết đẹp như Diệp Mộ Khanh và Lam Tuệ Di hay không?

Ba ngày sau, tại sân bay quốc tế thành phố A, Lâm Trường Vỹ đứng đợi đứa con gái cưng của mình. Tiết Kha kéo vali bước ra ngoài, vừa nhìn thấy ba mình, cô đã hạnh phúc đến nghẹn ngào chạy tới bên cạnh ông. Ôm đứa con gái cưng vào lòng, ba năm xa cách thật không biết bao nhiêu nhớ nhung.

-Xem nào, con gái ba đã xinh đẹp hơn rất nhiều rồi.

-Ba thật tình, bây giờ thì mình về nhà thôi, con nhớ nhà lắm rồi.

-Được, được, tài xế Trần à, mau đưa tiểu thư về.

Lâm gia hôm nay tươi tắn hơn hẳn, có cô tiểu thư trở về nên mọi thứ đều như đang đón chào cô vậy. Lâm Tiết Kha ngồi xuống sofa bên cạnh ba mình, dựa đầu vào vai ông, cô hạnh phúc đến cười híp mắt. Trường Vỹ hài lòng cười với cô.

-Con lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng với ba đi ăn tối.

-Hửm? Sao bỗng dưng ba của con lại lãng mạng vậy?

-Không phải là lãng mạng, mà là ba có một ông bạn, ông ấy muốn ba và con đi ăn tối chung…

-Bạn của ba thì rủ con đi làm gì?

-Thì thật ra là có con trai ông ấy nữa.

Lâm Tiết Kha trước nay không thích những việc xem mắt như này, cô hơi nhíu mày nhìn ông. Trường Vỹ biết con mình không thích muốn nên ông vội xua tay giải thích.

-Không phải như con nghĩ đâu… không phải là xem mắt… mà là đi ăn chung một bữa thôi. Cái này có thể gọi là giao lưu một chút.

-Con biết rồi, vậy giờ con lên phòng nghỉ ngơi. Dẫu sao ba cũng đã hẹn, con cũng không thể làm mất mặt ba.

-Con gái, con nói như vậy là giận ba sao?

-Không có, con sao có thể giận ba. Chỉ là mong muốn yêu đương gì đấy con không hứa được…

-Không, ba không ép những cái đó, chỉ là đi ăn thôi.

-Dạ, vậy con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ.

Tiết Kha đứng dậy bước lên phòng, nằm xuống giường cô mệt mỏi nghĩ về chuyện yêu đương. Người mình yêu thì mãi không thấy… cô có nên gọi cho anh, báo rằng cô đã quay trở về hay không? Nhưng cô sợ, anh lại một lần nữa xem cô là bạn, là cái mối quan hệ mà cô không bao giờ mong muốn có với anh.

-Vẫn nên không gặp thì tốt hơn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK