Giáo hội ngang nhiên bắt vị giáo sư khách mời đặc biệt của đế quốc tháp đại sư tại trong vườn trường, các đại thần đế quốc, hầu tước đế quốc, cán bộ lớn của trường học thậm chí cả Khoa Tra đại sư lập dị quái lạ này, tất cả mọi người đều không dám nói thêm một lời ở trước mặt mục sư phán quyết, cái uy phong và sát khí kia, cái quyền lực thần thánh uy nghiêm vô thượng tích tụ kia, đã cho Lâm Tề một ấn tượng sâu đậm.
- Nếu ta có thể trở thành cấp cao trong giáo hội, vậy thì ta sẽ có rất nhiều tiền rồi?
Lâm Tề gần như theo bản năng liên hệ từ quyền uy của giáo hội suy ra tiền tài trong giáo hội, hắn không nhìn lầm, toàn bộ áo giáp trên người các kỵ sĩ trong giáo hội kia đều là loại giáp ba lớp quý giá —— Tầng trong nhất là xích giáp làm bằng thép tinh khiết, tầng giữa là tầng giáp khóa linh hoạt, tầng ngoài cùng là bản giáp kiên cố nặng nề. Những phù văn trận đồ trên áo giáp ba lớp đa số được khảm từ các kim loại quý hiếm và bảo thạch, có thể ngăn cản hữu hiệu các công kích từ vật lý và pháp thuật.
Một bộ áo giáp như vậy có giá trị trên mười nghìn đồng tiền vàng ấy chứ? đem so với cái loại bản giáp bằng thép tinh khiết của kỵ binh đế quốc giá chỉ mấy mươi đồng tiền vàng một bộ, thì kỵ sĩ giáo hội quả thực đều như những kim nhân di động. Không hổ là bọn họ đã bán bùa chuộc tội kiếm được nhiều tiền như vậy, bọn họ thật sự rất giàu có.
Thậm chí cái tên Huyết bào Mục sư dẫn đầu kia, năm ngón tay trên bàn tay trái ông đều đeo đầy nhẫn pháp thuật có thể kích phát trong nháy mắt, mỗi một chiếc nhẫn phát ra ma pháp trong nháy mắt như vậy có giá trị cũng trên mười ngàn tiền vàng! Chỉ một bàn tay của Huyết bào mục sư, gần như có thể so sánh với cả cánh tay phải của tên Giang Vĩnh kia.
Một cánh tay vô cùng quý giá, vô cùng đắc tiền!
Những tay sai hung tợn chuyên bôn ba bên ngoài đi bắt người khắp nơi của giáo hội này cũng đã giàu có như vậy, cấp cao trong giáo hội như các quyền trượng giáo chủ, thánh quan giáo chủ và các nhân vật lớn có địa vị cao nhất kia, không chừng thức ăn mỗi ngày của bọn đều là trân châu, thức uống đều là nước vàng tan chảy?
Mãi cho đến khi Lâm Tề lên thuyền khách về nhà, trong đầu của Lâm Tề vẫn còn lờ mờ đang gọt giũa về vấn đề này.
Nếu có người có thể cướp sạch kho vàng của giáo hội, đó sẽ là một khoảng của cải to lớn cỡ nào! Chỉ cần có thể cướp sạch kho vàng của giáo hội, thì có lẽ mục tiêu của cuộc đời Lâm Tề sẽ có thể lập tức được thực hiện ngay thôi? Lúc còn sống, được ở trong cung đình xây dựng bằng vàng, sau khi chết đi, được ngủ trong mộ phần xây dựng bằng vàng.
- Con mẹ nó lắm tiền thật!
Lâm Tề xuýt miệng một cái, lau chùi nước dãi thiếu chút nữa đã chảy ra khỏi khóe miệng.
Lâm Tề đứng ngẩn người trên boong tàu, Enzo đã nhập bọn cùng các thủy thủ trên thuyền, gã rất rộng rãi mời các thủy thủ cùng chia xẻ hỗn hợp trộn giữa trái cau và thuốc lá, đồng thời cũng rất vui vẻ nhận lấy những điếu thuốc lá được các thủy thủ kia cuộn từ những lá thuốc kém chất lượng. Enzo đang cố giúp các thủy thủ này căng buồm lên, đồng thời thu dọn lại những thứ vụn vặt trên boong tàu.
Là một kiếm thủ xuất sắc, Enzo có đủ sức mạnh, làm những việc này chỉ là việc rất nhỏ với gã.
Dù sao Enzo cũng không mặt dày như Lâm Tề vậy, gã và Lâm Tề lên thuyền thuận gió đi Duner, tiết kiệm được khoảng thuyền phí này. Lâm Tề có thể yên tâm thoải mái ngồi trên thuyền hưởng thụ, còn Enzo thì cảm thấy mình nhiều ít cũng nên giúp người ta làm chút gì đó.
- Thật là tên bại gia chi tử!
Lâm Tề phát cáu trừng mắt nhìn Enzo đang bận rộn:
- Ngươi bận rộn như vậy, sức lực tiêu hao quá lớn, đợi lát nữa cũng sẽ phải ăn rất nhiều. Không biết là hai ngày này chúng ta chỉ có thể dựa vào bánh mì đen để sống sao? Đáng chết, đồng bạc cuối cùng cũng đã mua bánh mì đen rồi đó!
Vỗ vỗ vào túi tiền sạch sành sanh như vừa bị tẩy rửa, Lâm Tề yếu ớt thở dài một tiếng.
Trên bến tàu, người què đang vung vẫy một mảnh lụa trắng vẫy tay về phía bên này, ông cười đến đôi mắt híp lại như một đường chỉ, dường như rất thích tên Lâm Tề khốn khiếp luôn gây phiền phức cho ông này rốt cục hắn cũng chịu lăn về nhà. Mắt nhìn thuyền khách sắp khởi động, người què liền lớn tiếng kêu:
- Lâm Tề, tiểu Lâm Tề thân yêu của ta, thay ta chuyển lời hỏi thăm sức khỏe cha ngươi, nói rằng người què bên này đã chuẩn bị rượu ngon lâu năm, nếu ông có rảnh thì có thể đến đây từ từ nhấm nháp.
Lâm Tề nhếch mép, dùng sức vẫy tay thật mạnh về phía người què.
Ở phía sau cách nơi người què đứng không xa, chính là cửa hàng người què, trên sân thượng tầng cao nhất của khách sạn, Giang Vĩnh đang đứng trên sân thượng đang hiếu kỳ nhìn qua bên này. Trên chiếc mũ cao hình tròn trên đầu Giang Vĩnh, một con tắc kè độc màu đen đang phát ra những điểm sáng loang loáng.
Dùng ánh nhìn từ khóe mắt quét qua Giang Vĩnh một cái, Lâm Tề hít một hơi thật sâu. Chết tiệt, một kỵ sĩ Thiên vị, Lâm Tề phải ra tay như thế nào đây?
Thuyền khách nhẹ nhàng chấn động, chuyển động dưới dòng nước, đầu thuyền của thuyền khách gia cố thêm một góc thép nhọn dày nặng chầm chậm chạy đi.
Sông Thain là con sông không đóng băng duy nhất ở đại lục phương bắc, không ai biết rõ là vì sao, cho dù là vào trời đông giá rét đến nỗi giọt nước rơi xuống đóng thành băng, thì trên mặt sông Thain nhiều nhất cũng chỉ có một lớp băng mỏng bằng ngón tay, căn bản là không giống những con sông khác bị lấp kín bởi lớp băng dày vài thước. Những chiếc thuyền bình thường chỉ cần lắp đặt thêm góc thép nhọn ở đầu thuyền, thì có thể nhẹ nhàng tách lớp băng mỏng ra mà đi trên sông.
Cùng với tiếng nứt vỡ vụn ‘lách cách’ của lớp băng, thuyền khách chậm rì tiến vào đường thủy chính ở lòng sông, dần dần tăng tốc chạy nhanh xuống vùng hạ du. Từ nơi này theo con sông Thain đi thẳng về hướng bắc, nhiều nhất hai ngày đã có thể tới Duner. Nơi đó chính là nhà Lâm Tề, là lãnh địa mà tổ tiên của hắn đã sinh trưởng và phát triển rất nhiều năm. Căn cứ vào ghi chép lại trong gia tộc của Lâm Tề, gia tộc của Lâm Tề đã sinh sống tại vùng đất Duner từ thời Thái cổ bị hủy diệt.
Gia tộc của Lâm Tề nổi danh lừng lẫy trong thế giới ngầm ở đại lục phương Tây. Gia tộc 'Hắc hổ' thật sự giống như một con mãnh thú hung tàn hùng mạnh chiếm cứ đại lục phương bắc, tất cả những vụ mua bán ngầm trong tối của cả một vùng phương bắc trên đại lục phương Tây hoặc là trực tiếp bị gia tộc Hắc Hổ khống chế, hoặc là nhất định phải chia một khoảng lãi cao cho gia tộc Hắc Hổ. Thế lực chiềm của gia tộc này cực kỳ khổng lồ, cho dù nó đã bị thương nặng trong thời kì cuối cuộc chiến trăm năm trên lục đảo, nhưng thế lực của nó hiện giờ vẫn không phải nhỏ so với trước kia.
Hơn nữa cuộc chiến trăm năm trên lục đảo tuy rằng khiến cho huyết mạch của gia tộc Hắc Hổ thưa mỏng đi, nhưng chiến tranh cũng giúp cho tài lực và thế lực của gia tộc Hắc Hổ được khuếch trương thật lớn. Từ trước tới nay thời kỳ hiện nay là thời kỳ suy yếu nhất của gia tộc Hắc Hổ, nhưng đồng thời cũng là thời kỳ hùng mạnh nhất.
Trên cả đoạn đường cũng không một lời, tuyết trắng đã phủ kín hai bên bờ sông sông Thain, nhìn qua chỉ thấy một mảng trắng xoá, cũng không có phong cảnh gì bắt mắt.
Chỉ có điều khi đi ngang qua một trấn nhỏ có tên : Wright, Enzo hơi bàng hoàng —— cố hương của Enzo là ở Wright.
Lâm Tề chỉ có thể vuốt ve vào túi tiền khô quắt mà an ủi Enzo, khi trở về bọn họ sẽ có lộ phí , khi trở về bọn họ đã có thể tiện đường dừng lại Wright để tham quan cố hương của gã. Còn bây giờ thì, bọn họ thật sự không còn cách nào, nếu như bây giờ bọn họ xuống thuyền giữa đường, vậy thì bọn họ sẽ không có tiền để làm thuyền phí lên con thuyền khách khác .
Uống ngụm nước trong lạnh cóng, gặm bánh mì đen, Lâm Tề và Enzo sống tạm bợ qua hai ngày giống như hai nhân viên thần chức thành kính, nối tiếp đằng sau phía trước rốt cục đã xuất hiện một tòa tháp hải đăng cao gần trăm mét, tới Duner rồi.
Các thuyền viên phấn khởi kêu la lên, thuyền khách chầm chậm neo vào bến tàu, Lâm Tề và Enzo bước lên ván đi vào bờ, vẫy vẫy tay với ông chủ thuyền khách tỏ vẻ cảm kích.
Hít sâu một hơi không khí đặc sệt mùi tanh của nước biển, Lâm Tề thì thào lẩm bẩm:
- Được rồi, ta đã trở về đây! Chết tiệt!
Kéo giật tên Enzo còn đang ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh một cái, Lâm Tề quen thuộc dẫn đường gã đi lẫn vào đám người đông đúc trên bến tàu.