Mục lục
[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, cơn bão tuyết dường như đã giảm, sau một đêm điên cuồng tàn phá, bão tuyết đột nhiên dừng.

Lâm Tề và Enzo mở cửa phòng đi ra đường cái, tiểu lầu của gia đình Enzo không ở mặt đường mà ở cạnh một rừng cây nhỏ sau hai con đường chính của thị trấn. Tiểu lầu cao không quá hai tầng nhìn qua thì vô cùng cũ kỹ, bên trái là chuồng gia súc và bên phải là đám bụi rậm, một vòng cọc bằng gỗ thô chắc chắn vây quanh tiểu lầu, sân nhỏ rộng đến một trăm mét vuông.

Bởi vì quan hệ của Ngao Đông, trong thị trấn vẫn chưa có ai vùng nổi dậy, chỉ là xa xa có mấy thiếu niên lưng đeo dây thừng và dao bổ củi hùng hùng hổ hổ đi về phía gò đất cao phía xa. Rất dễ nhận thấy, củi nhóm lửa của nhà họ không còn nhiều, bọn họ phải đi lên núi đốn củi. Dù sao mùa đông ở phương bắc đại lục kéo dài mà lại khô hanh, ngoại trừ những nhà quý tộc, những nhà khác không đủ khả năng dự bị đủ nhiên liệu sử dụng cho cả một mùa đông.

Bão ngừng, tuyết ở lại, bầu trời tuy mù mịt, nhưng vẫn có ánh sáng. Toàn bộ thị trấn nhỏ nằm giữa thảo nguyên và đồi núi ôn hòa, khắp nơi đều là những tiểu lầu, thỉnh thoảng có vài cột khói dâng lên, cảnh tượng này thật giống như cảnh trong quả cầu thủy tinh, đẹp mắt mà tươi vui, thanh lịch lạ thường.

Há miệng hít một ngụm không khí trong lành, Lâm Tề bắt đầu vận động thân thể, hắn xoay xoay lưng, lắc lắc vai, đứng tại chỗ quay đầu ba vòng, đây là toàn bộ bài tập thể dục buổi sáng của hắn. Thấy bài tập làm biếng như vậy của Lâm Tề, Enzo chỉ có thể cười khẩy, sau đó cậu ta bắt đầu tập những động tác thể dục rất có bài bản của Học viện Lục quân.

Toàn bộ cách đấu thuật được truyền thụ trong Học viện Lục quân, mỗi một động tác trong cách đấu thuật đều được Enzo dùng hết sức tập rất nghiêm túc, tập xong, người cậu ta ướt dẫm mồ hôi. Sau khi bài tập hoạt động thân thể kết thúc, cậu ta khiêng một tảng đá lớn lên chạy vòng quanh sân. Chạy băng băng một mạch hơn mười vòng, Enzo đặt tảng đá lớn xuống bên cạnh, bắt đầu vận động tập luyện vận động các cơ.

Cánh tay, bả vai, ngực, bụng, đùi, bắp chân, thậm chí là mười ngón tay cùng tập, bài tập buổi sáng của Enzo ước chừng phải dài đến nửa tiếng đồng hồ.

Lâm Tề tổng cộng chỉ mất năm phút đồng hồ tập luyện tròn mắt đứng bên cạnh nhìn, hai tay vòng vào nhau, hơi chạm vào cái bụng phệ của mình, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng:

- Enzo. Nếu từ nhỏ tôi cũng tập luyện chăm chỉ giống như cậu, thì bây giờ tôi chắc đã là kỵ sĩ Thiên vị rồi?

Enzo hai tay chống đất, chậm rãi nâng cơ thể lên, thả lỏng, điều hoà nhịp thở, bình thản hỏi:

- Thủ trưởng, tôi cũng thấy rất lạ, đấu khí của cậu còn mạnh hơn tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy cậu cố gắng tu luyện lần nào, đấu khí của cậu rốt cuộc là vì sao mà có vậy?

Lâm Tề ngồi luôn xuống bậc cửa, ngoái đầu nhìn Enzo, cũng thản nhiên nói:

- Điều này ư, cậu có biết, thực lực của địa vị đỉnh cao có thể đem một phần đấu khí thua của mình cho người khác. Đương nhiên rồi, điều này hao tổn khá lớn, nhưng kỵ sĩ Thiên vị của gia đình tôi cũng có đến mấy người, làm lễ vật mừng tân niên vào những ngày đầu năm mới hàng năm, liền sẽ có người giúp tôi chuyển một chút đấu khí.

Enzo thiếu chút nữa là phì ra máu, khó trách so sánh Lâm Tề lười như heo, ngày nào hắn cũng điên cuồng truy tìm tiền vàng, ở trường hắn cơ bản không dành chút thời gian nào cho việc tu luyện. Vậy mà đấu khí của hắn vẫn có thể thắng cậu ta, đấu khí của hắn có là do vậy sao?

Cũng may hắn ba năm chưa quay lại Duner, nếu không sợ rằng hắn không phải sớm đã đột phá Địa vị rồi?

Nhớ lại khi cùng Lâm Tề chữa thương bằng dược phẩm Đông Phương thần kỳ, Lâm Tề đã xúc động nói trên đời này quả nhiên có loại chuyện không làm mà hưởng này. Loại người giống như Lâm Tề, nếu Râu Đen hơi rộng rãi một chút, hắn đã sớm được quần là áo lượt rồi? Hiện tại Lâm Tề có thể nói là một tai họa, nhưng tuyệt đối không phải được quần áo lụa là gì. Đây là công lao của Râu Đen.

Bị Lâm Tề đả kích hơi mạnh, Enzo cũng không có tâm trạng tập tiếp, hắn múc gáo nước lạnh như băng từ dưới giếng lên giội lên người tắm qua một chút, thay một bộ nội y sạch sẽ, đưa tay về phía Lâm Tề:

- Đầu nhi. Tôi phải đi gặp một người, cậu có muốn đi cùng không?

Mắt Lâm Tề chợt sáng ngời, hắn nhảy dựng lên, cười lớn nói:

- A ha, chính là người đó sao? Vậy thì, đương nhiên, tôi chắc chắn phải đi! Trời ơi, là mỹ nhân gì vậy, làm cậu phải thề muốn trở thành quý tộc? Chậc chậc, tiếc là Wilker và Vu Liên không có ở đây, nếu không hôm qua bọn họ đã bắt cậu dẫn đi rồi.

Enzo bĩu môi, nhổ mạnh một bãi nước bọt.

Lấy hỗn hợp một túm lá cau và thuốc lá lớn nhét vào miệng, Enzo dẫn Lâm Tề đi nhanh về phía con đường lớn cuối thị trấn.

Cũng như những nơi khác đều có sự phân hóa giàu nghèo, thị trấn nhỏ Wright hiển nhiên cũng có địa chủ và người dân nghèo. Từ cổng thị trấn đi vào bên trong, theo con đường lớn đi khoảng hai dặm, một ngọn núi nhỏ với khung cảnh thanh tú đẹp thơ mộng ở phía dưới, cạnh đó là một cái hồ nhỏ, có mười mấy ngôi nhà rộng rãi với phong cách cổ xưa đứng sừng sững trên một thảo nguyên nhỏ. Những ngôi nhà đó chính là nơi ở của những người tai to mặt lớn trong trấn nhỏ Wright này. Trong số đó có chủ vườn nho, chủ thương hội trấn Wright, chủ xưởng ép dầu, cũng có cả địa chủ lớn nhất trấn Wright.

Mà một thị trấn năm, sáu nghìn người như vậy, rừng núi rộng đến năm dặm, đồi núi, thảo nguyên và hồ nước, sông suối, toàn bộ đều thuộc về một người - vị quý tộc đệ nhất từ trước tới nay của cả trấn Wright, kỵ sĩ Beowulf đã từng tham gia cuộc chiến tranh lục đảo trăm năm.

Mười tuổi liền bị điều đi nhập ngũ, tham gia chiến tranh lục đảo trăm năm, trong cuộc chiến đấu quyết tử tám năm cuối của chiến tranh, Beowulf may mắn lập được một công lớn, được Hoàng đế ban thưởng phong làm kỵ sĩ thiết thuẫn gai của thế tập, tước vị ngang hàng với Nam tước, đất ông ta được phong tặng chính là toàn bộ lãnh thổ trong phạm vi năm dặm của trấn Wright.

Tất cả cư dân của trấn Wright đều chỉ nộp thuế cho Beowulf, thuế quan của đế quốc tuyệt đối sẽ không áp dụng với trấn Wright, dù là chỉ tiến vào nửa bước. Đối với dân chúng trong chấn Wright mà nói, Beowulf đại biểu cho quyền lực tối cao của đế quốc, là người thống trị trên thực tế của tất cả bọn họ.

Tự nhiên thành hiển nhiên, nhà cửa của gia tộc Beowulf là ngôi nhà có diện tích lớn nhất trên mảnh đất xa hoa của trấn Wright, nó như một tòa thành nhỏ đủ để chứa hai trăm người lưu lại, tường đá và thành lũy bên ngoài cao ba mét, đều chứng minh tòa thành nhỏ này có sức chiến đấu rất mạnh.

Lâm Tề và Enzo chậm rãi đi đến rìa giáp thảo nguyên, theo một rừng cây nhỏ đi tới ngọn núi nhỏ ở phía sau.

Enzo hiển nhiên rất quen thuộc với địa hình nơi đây, cậu ta dẫn Lâm Tề đi vài vòng, sau đó đi tới dưới bóng một gốc cây đại phong trên ngọn núi nhỏ, hai người trèo lên một cây đại thụ, từ đây có thể quan sát toàn bộ nhà cửa của gia đình Beowulf.

Ba mươi mấy người đàn ông tay trần vạm vỡ đang chạy vòng quanh sân, bọn họ hẳn là tư binh của nhà Beowulf. Ngoài ra còn một số tạp dịch và vú già đang bận rộn làm một vài việc vặt gia đình, có một vú già đang mang theo dao làm bếp đuổi giết một con gà đang quang quác kêu chạy khắp sân.

Nhìn ngôi nhà này, Enzo thở mạnh một hơi.

- Ta nhất định phải trở thành quý tộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK