Sự việc đã quyết định buổi tối phải làm, nhóm Lâm Tề liền vui vẻ thoải mái ăn bữa trưa.
Hơn mười loại rượu ngon thượng hạng, gan ngỗng mỡ màng được đến từ các đại lục, trứng cá muối màu đen đến từ Viễn Đông, các loại chim muông quý hiếm đến từ khu rừng nguyên thủy đại lục hắc linh, hơn mười loại nguyên liệu nấu ăn ngay cả Lâm Tề cũng chưa từng nghe nói đến, bữa tiệc này khiến Lâm Tề nghĩ bọn họ không phải đang dùng cơm, mà là ăn tiền vàng. Mỗi một miếng ăn nuốt vào bụng, mỗi một ngụm rượu uống vào, Lâm Tề đều đang nghĩ mình nuốt vào một xấp Gà Trống Gáy dày ánh vàng rực rỡ.
- Oa, thật sự là quá hạnh phúc!
Lâm Tề híp mắt, cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt trắng mịn của gan ngỗng hòa tan vào đầu lưỡi, mỗi một tế bào trong người đều run rẩy hạnh phúc. Mỹ vị đỉnh cao như vậy mà mình lại không tốn một cắc bạc nào, giờ khắc này Lâm Tề cảm thấy thân mình như đang ở trên thiên đường chúng thần trong truyền thuyết, hình như mọi vật bên cạnh mình đều tỏa ánh sáng màu vàng đẹp đến mê người.
Một cái đầu óc nhỏ bằng ngón tay cái của loài chim có tên là "chim sơn ca callsign" vô cùng quý hiếm đến từ đại lục, môt khay có ba mươi mấy óc con chim sơn ca màu xám trắng to bằng ngón tay cái sau khi được chế biến bằng hương liệu trân quý và tương dầu, thì óc chim sơn ca này có một mùi vị say mê. Loài chim sơn ca này bởi vì tiếng hót của nó rất hay, được coi là vật quý ở phương Tây đại lục.
Chỉ một con chim sơn ca callsign có tiếng hót dễ nghe, có thể bán ở thị trường đắt mấy nghìn kim tệ. Thế nhưng ở chỗ này, chỉ là một bữa cơm này mà nhà bếp của cửa hàng lão Gà Trống lại dùng tròn ba mươi sáu đầu con chim sơn ca này, đem chế biến chúng trở thành một món ăn ngon tuyệt vời.
Với giá cả bong bóng ở chợ trời, những con chim sơn ca này xa vạn dặm, vượt qua mấy vạn hải lý từ địa tinh đại lục đi tới phương tây đại lục, thành phẩm của mỗi một con chim đều đã hơn năm trăm kim tệ. Ba mươi sáu con chim sơn ca này đã có giá trị một vạn tám ngàn kim tệ, mà với Đề Hương thì như một món ăn bình thường mà thôi.
- Xa xỉ, quả thật là quá xa xỉ! Thật quá sức tưởng tượng!
Con ngươi Lâm Tề tỏa ánh sáng vàng rực, đây là mục tiêu sống của hắn - ở một nơi trong cung điện được chế thành vàng ròng, thức ăn bằng vàng, rượu vàng, sau đó nằm ở trong lăng mộ bằng vàng, đây mới là cuộc sống mà Lâm Tề cần phải đạt tới được.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Tề đặt khăn ăn xuống, nghiêng ngả đi tới phòng rửa mặt. Một thị nữ xinh đẹp mặc quần áo mỏng tang lập tức ân cần đi bên cạnh Lâm Tề, cả người như dán vào trong lòng Lâm Tề, giọng nói nũng nịu ngọt ngào như đường mật dẫn Lâm Tề đi tới phòng rửa mặt bên cạnh.
Phòng rửa mặt cũng được làm bằng khối thủy tinh trong suốt, trang thiết bị xa hoa khiến cho con mắt Lâm Tề đỏ ngầu.
Bồn cầu vàng ròng, hoa văn ở bề mặt điêu khắc tinh mỹ, được khảm bằng bảo thạch; mặt bồn bằng vàng ròng; cũng được điêu khắc hoa văn tinh mỹ, cũng được khảm bảo thạch; thậm chí ở đây còn có một chiếc vại lớn bằng vàng ròng dài rộng ba thước dày một tấc, đang tỏa ánh sáng vàng rực mỹ lệ ngay trước mặt khiến Lâm Tề như phát điên.
Mà vách tường của phòng rửa mặt đều là những bức họa người khổ nhỏ. Những bức họa này nét vẽ đơn giản nhưng nhân vật được phác thảo vô cùng sống động, rõ ràng là xuất phẩm đại gia. Nhìn chữ ký của những bức họa này, toàn bộ đều là họa sĩ bậc thầy nổi tiếng nhất trên đại lục trong vòng hai trăm năm chuyên vẽ chân dung của các vị phu nhân có tên tuổi.
Năm mươi bức chân dung cá nhân của các vị phu nhân có tên tuổi danh chấn một thời, xuất thân giàu có tại phương Tây đại lục lại bị treo ở trong buồng rửa mặt này. Gian phòng rửa mặt nho nhỏ này lập tức tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, khiến Lâm Tề say sưa trong ánh sáng vàng rực rỡ đó. Phải biết rằng những vị họa sĩ bậc thầy này tùy tiện vẽ một bức tranh thì trên đại lục cũng đã có giá trị mấy vạn, hơn mười vạn thậm chí mấy trăm vạn kim tệ, mà ở đây lại treo hơn năm mươi bức!
- Thật sự là khiến mình động lòng mà!
Lâm Tề khẽ cảm khái, hắn cũng không biết mình làm thế nào mà có thể đi tiểu được, làm thế nào mà rời khỏi phòng rửa mặt được. Hắn chỉ có một chút ấn tượng, chính là hình như tất cả đều là do thị nữ xinh đẹp kia hoàn thành cho hắn, thậm chí nàng còn rửa hai tay hộ hắn! Lúc Lâm Tề rời khỏi phòng rửa mặt, đã rất hào phòng mà đặt một tờ kim phiếu trị giá một nghìn kim tệ vào tay thị nữ đó.
Rất rõ ràng, sự hào phóng của Lâm Tề đối với thị nữ này rất có thể nói là nhanh chóng được lan truyền trong gian noãn đình này, những thị nữ kia vừa rót rượu, gắp thức ăn, vừa cận kề bên cạnh, trên mặt càng tỏ ra sự thân mật, càng tươi cười quyến rũ, thân thể các nàng lúc vô tình lúc cố ý va chạm vào người Lâm Tề, sự cám dỗ mê hoặc ướt át này khiến người ta thật phát cuồng.
Lâm Tề mỉm cườ, làm trò trước mặt Đề Hương móc ra những tờ kim phiếu trị giá một nghìn kim tệ thưởng cho những thị nữ này, hai tay không ngừng chạy ngang chạy dọc từ lưng đến bụng của thị nữ bên cạnh. Thế nhưng rõ ràng, trong mắt hắn vẫn tràn ngập những màu sắc ánh vàng rực rỡ đầy tôn quý, mà không hề có loại màu sắc phấn son hương diễm kia.
Đề Hương cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Tề, chỉ trong thời gian ngắn, Lâm Tề đã thưởng kim tệ hơn năm vạn rồi. Sự thích thú của Đề Hương đối với Lâm Tề càng lúc càng lớn, một người ra tay hào phóng, đầu óc khôn khéo, là người thanh niên rất có phương pháp. Không thể nghi ngờ đó chính là người mà Đề Hương cần. Bất luận là giúp đỡ làm thuộc hạ chi mình, người như vậy chính là người mà Đề Hương cần.
Bất luận là một đại quý tộc gì cũng đều cần gia tộc lệ thuộc, Đề Hương càng lúc càng hứng thú đối với Lâm Tề.
Chủ và khách ăn uống vui vẻ, đợi khi bọn họ xử lý hết rượu và thức ăn, sau khi nước chè xanh được đưa lên, Lâm Tề hắng giọng, gần như là vô ý nói:
- Đề Hương các hạ, dựa theo kế hoạch của ta, buổi tối chúng ta cần phải đến thăm hai vị tiểu thư khả ái kia. Vậy thì hiện giờ đến nửa đêm chúng ta còn mấy canh giờ nữa, không bằng chúng ta tìm vài trò vui nho nhỏ được không?
Đề Hương nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hiện tại cách nửa đêm ít nhất còn bốn năm canh giờ nữa. Thường ngày thì lúc này Đề Hương đã phải ôm mấy thị nữ ở trên giường thỏa thích hưởng thụ rồi, nhưng hiện tại trong lòng y đang nhớ tương tỷ muội kia, y đâu còn hăng hái làm những trò gì nữa chứ?
Vui vẻ gật đầu, Đề Hương chủ động nói:
- Đúng lúc quá, chúng ta vừa đủ bốn người, làm một bàn được không? Aha, tiền cược ít nhất là một kim tệ, số lớn không giới hạn, chúng ta
Đối với đề nghị của Lâm Tề và Đề Hương, Vu Liên và Enzo đương nhiên không nói gì, mà Lâm Tề, hắn vốn định đề nghị làm một bàn, đương nhiên là đồng ý, cười ha hả gật đầu với Vu Liên và Enzo.
- Bồn tắm vàng ròng kia trị giá trăm vạn kim tệ phải không? Bác của ngươi là đại thần tài chính Đế quốc đúng không!
Lâm Tề thầm lẩm bẩm.
Một người hầu nam mặc đồng phục cầm tới một bộ bài lục đảo được chế tạo bằng răng ngà, Lâm Tề nhận lấy bộ bài, bắt đầu nhanh nhẹn chia bài.
Đề Hương vốn không hề uống nước trà xanh, tay phải đã mò vào trong váy của thị nữ ngồi bên cạnh.