Trong phòng tiếp khách vẫn duy trì bầu không khí yên lặng kỳ lạ, Lâm Tề nhìn Râu Đen rồi lại nhìn Hoa Hồng Đen, hắn đột nhiên đứng lên. Lúc Lâm Tề đứng lên, Râu Đen căng thẳng thiếu chút nữa thì bóp nát chén trè trong tay. Còn Hoa Hồng Đen thì chau ày lại nhọn hoắt, vô thức ngồi đoan chính trên ghế sô pha.
Lâm Tề không chút phản ứng đối với hai người trong lòng có ma kia, hắn đi ra trước cửa sổ sát đất của phòng khách, đứng ở đó nhìn cổng lớn xa xa của tổ trạch.
Chim béo Kirk đang ở trong vòng vây của hộ vệ lên xe ngựa, Arthur đứng ở bên cạnh ân cần hầu hạ. Khoảng khác quá xa nên Lâm Tề cũng không nhìn rõ được động tác của Arthur, vì vậy cũng không có cách nào biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhưng nhìn thần sắc của Arthur thì biết, hắn ta hẳn là đã tìm được chỗ dựa vững chắc từ chỗ Chim Béo Kirk.
- Thật ngu xuẩn, hắn ta nếu như đã tìm được chỗ dựa vững chắc là chim béo Kirk, vì sao lại sớm để lộ ra vậy?
Lâm Tề đột nhiên thở dài một tiếng.
Râu Đen hừ một tiếng, ông vặn vẹo chiếc mũi lớn, không lên tiếng.
Hoa Hồng Đen thì lại nở nụ cười mềm mại vài tiếng, nàng đứng lên chậm rãi tới phía sau Lâm Tề, nheo mắt nhìn đội nhân mã của Chim béo Kirk đang chậm rãi rời đi ở ngoài cửa lớn xa xa, cười khẽ nói:
- Xem ra, trong lòng tiểu tử Arthur này cũng sợ rồi, Râu Đen, ông nói xem?
Râu Đen cười nhạt vài tiếng, ông cũng đứng lên đi tới sóng vai cùng với Hoa Hồng Đen phía sau Lâm Tề. Ông trầm thấp nói;
- Đúng vậy, tiểu quỷ này sợ rồi. Bị ăn nhiều quả đắng trên tay Lâm Tề như vậy, lần này Lâm Tề lại đối với nó như thế, không chút nào cho nó mặt nũi, nó lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Lâm Tè có chút suy nghĩ nói:
- Cho nên hắn ta mới nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc dẫn đến đây ư?
Hoa Hồng Đen lắc đầu nói:
- Không phải nó đưa tới, mà là vừa tới thì đụng phải thôi. Sáng nay ba người chúng ta cùng nhau vào Duner, ta và Twain ở bên ngoài làm vài mẻ buôn bán lớn đang định quay lại địa bàn Duner. Còn Chim béo Kirk hình như vừa có cuộc làm ăn từ trong Đế Đô đi ra, không có quý nhân Đế Đô ủng hộ, hàng hóa của hắn ta làm sao mà xuất ra ngoài được?
Lâm Tề khẽ thở dài:
- Arthur này thật là ngu xuẩn, chỗ dựa vững chắc như vậy, sao lại có thể dễ dàng dùng đến chứ?
Râu Đen ra sức vỗ vai Lâm Tề, ông trầm giọng nói:
- Con trói buộc nó thật chặt. Nó sợ, nó quá sợ, nó sợ nó chưa kịp tiếp quản địa bản Quỷ Tóc Đỏ thì đã bị con giết chết rồi. Cho nên nó phải tìm một chỗ dựa vững chắc...ít nhất..để ta sợ ném chuột vỡ đồ (muốn đánh cũng phải e ngại), không dám ra tay hạ thủ với nó.
Cười quyến rũ, Hoa Hồng Đen khẽ thở dài:
- Tên ngu xuẩn khả ái, Râu Đen ngươi mà hạ thủ đối với nó, vậy Heo mập thì thế nào?
ƯỠn ngực, Râu Đen xoạc chân ra đứng ổn định rút xì gà cho vào trong miệng, Hoa Hồng Đen cười, ngón tay nhẹ nhàng bật tay, một ánh lửa lóe lên giúp Râu Đen châm xì gà. Râu Đen hít một hơi thật sâu, sau đó phun khói ra từ hai lỗ mùi, ông cười lạnh nói;
- Heo mập còn chưa tính, cái tên gầy còm kia nữa, hắn ta cũng muốn nhân cơ hội để lợi dụng.
Lâm Tề có chút suy nghĩ rồi gật đầu, rõ ràng là Chim béo Kirk tuy rằng vừa lúc tới gặp nhưng việc ông ta có ý định trở thành chỗ dựa vững chắc cho Arthur chính là muốn để Arthur bình an vô sự trở lại địa bàn Quỷ Tóc Đỏ của cha hắn ta. Thế nhưng còn Bọ ngựa Twain, vì sao gã tại lại tiếp cận tới?
Từ lúc thấy Bọ ngựa Twain, Lâm Tề cảm giác đây là một miếng thịt chó sói thối đặc biệt. Hẳn là gã đã ngửi thấy được mùi vị lợi ích gì nên mới tiếp cận tới. Trừ phi Râu Đen vừa mới vạch trần quan hệ giữa ông và Hoa Hồng Đen Rose, sợ là hai hắc y nghi trượng liên thủ vậy thì toàn bộ áp lực đều rơi vào gia tộc Hắc Hổ rồi.
Một người buôn lậu lớn thì không sao, nhưng đây lại là Bọ ngựa Twain thủ lĩnh của bọn sơn tắc bọn cướp, một tên tội phạm đầu sỏ có can đảm bắt cóc một nữ đại công, vũ lực trên tay gã không phải là chuyện đùa. Hai người leien thủ, xem như là gia tộc Hắc Hổ cũng không dễ dàng chống đỡ được.
Chỉ là, ngay khi tư tình giữa Râu Đen và Hoa Hồng Đen bị bới ra, Bọ ngựa Twain lựa chọn sự lui bước. Mà Chim béo Kirk lại tuyên bố ủng hộ Arthur, cũng là sáng suốt rời khỏi gia tộc Hắc Hổ. Sự thăm dò nho nhỏ ấy của hai bên nhất định đều có thu hoạch. Nhưng thu hoạch cũng còn chưa quyết định xong, đây là chuyện rất khó hiểu.
Có lẽ được lợi ích duy nhất lớn nhất, trái lại chính là Râu Đen!
Mặt âm trầm, Lâm Tề xoay người lại nhìn Râu Đen, hắn thấy Hoa Hồng Đen mặt đỏ bừng đang nhìn cha mình, đột nhiên mở miệng:
- Dì Rose, dì sẽ không gả cho cha cháu, đúng không?
Hoa Hồng Đen quyến rũ liếc nhìn Lâm Tề một cái, nàng cười mềm mại nói:
- Làm tình nhân cũng rất tốt mà, nếu như hai chúng ta thành thân, những người khác ở giữa Dạ Minh đều rất không yên lòng. Suỵt, ta và cha cháu vừa là tình nhân, vừa là đồng minh. Tiểu tử, vậy thì đối với tất cả mọi người đều tốt, đúng không?
Có chút ngẫm nghĩ nhìn Hoa Hồng Đen, Lâm Tề lại ngoắc ngón tay với Râu Đen.
Râu Đen cười hắc hắc, đi theo Lâm Tề tới một góc phòng của phòng khách. Lâm Tề nhìn Hoa Hồng Đen đang phe phẩy quạt nhỏ đứng trước cửa sổ sát mặt đất thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài, khe khẽ hỏi:
- Cha không định cho con một người em trai có dòng máu lai đấy chứ?
Râu Đen nheo mắt lại, cũng khe khẽ cười đáp:
- Sao được? Giáo huấn tổ tông gia tộc còn ở đó, cha sao có thể phạm sai lầm thế được chứ? Ô, nói thẳng ra, cha của con cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, cha cần nữ nhân, đúng không? Ồ, nữ nhân tầm thường đã bị cha của con dày vò không ai chịu nổi rồi, nữ nhân này lại rất khỏe, là nữ nhân duy nhất có thể cả đêm cho ta vui sướng, ta thỏa mãn, nàng cũng thỏa mãn, chúng ta là đồng mình mà!
Lấy tay chỉ vào ngực Lâm Tề, Râu Đen cười nói:
- Thân mật khăng khít, là đồng mình đó. Con trai, thủ đoạn của nữ nhân này cũng không tệ đâu. Ta và nàng kết đồng minh tất cả mọi người đều có lợi. Tất cả mọi người đều vui vẻ, lại có được một đồng minh kiên định, hơn nữa chúng ta lại không nhúng tay vào chuyện của đối phương, đây là một chuyện không tệ. Con nói xem?
- Arthur!
Lâm Tề bỏ qua chuyện về Hoa Hồng Đen, giống như theo lời của Râu Đen, ông là một người đàn ông khỏe mạnh, ông cũng nên có cuộc sống riêng của mình. Lâm Tề nghĩ, ông cũng không phải là mẹ của mình, mình cũng không có quyền quản lý cuộc sống cá nhân của Râu Đen. Chỉ cần ông đừng có mang về một đứa em trai có dòng máu lai về nhà, Râu Đen thích làm gì thì làm!
Vấn đề duy nhất chính là Arthur!
- À, ngày kia con dẫn người đi Đế Đô, nó dẫn người đi đến địa bàn của người cha đã chết của nó!
Râu Đen nhìn Lâm Tề thật lâu, nói:
- Sau này sự sống chết của nó sẽ không thuộc trách nhiệm của ta nữa. Đây là quyết sách do năm xưa Hội Đồng Dạ Minh Nghi Trượng đã ban ra.
Lâm Tề cười, hắn khom người về phía Hoa Hồng Đen, cười nói:
- Dì Rose à, cháu thấy dì là nữ nhân xinh đẹp nhất, cha cháu, ông ấy thật là may mắn. Chúc các người có một đêm vui vẻ, cháu xin đi trước!
Cười to một tiếng, Lâm Tề nhặt lấy tờ kim phiếu mà Chim béo Kirk đã bỏ lại, sung sướng bước ra khỏi phòng khách.