Lâm Tề nhìn huy chương Thánh thập tự trên cửa chính mà ngẩn người. Huy chương thánh thập tự này đúng thật là, muốn hắn chết sao, hắn làm sao biết được những kim chúc tự đó chứ. Loại văn tự tinh mỹ quý giá cong cong vẹo vẹo đó đã bao giờ hắn thấy đâu?
Long Thành thì chẳng nói gì bước tới, đưa tay ra ần lên một văn tự dưới huy chương xoay xuống dưới, y quay lại chê cười với Lâm Tề:
- Đây là sự khác nhau giữa khai hóa và không khai hóa, văn tự này là thần văn thượng cổ, cũng là văn tự mà thần linh sử dụng trong truyền thuyết.
Long Thành đắc ý nhướn mày, cười nói:
- Lúc ta ba tuổi thì đã học các loại văn tự cổ lão và thần văn thượng cổ. Ta tinh thông thần văn, địa tinh văn, yêu tinh văn, vong linh văn, Hắc linh pháp văn, thú nhân huyết văn, cự nhân phù văn, ác ma chú văn, ma quỷ tà văn cùng với một số văn tự cổ lão trong truyền thuyết.
Lâm Tề trợn tròn mắt, đám thích khách bên cạnh hắn cũng trợn tròn mắt. Bọn họ nhìn kim chúc tự cong vẹo trên cánh cửa chính này mà ngượng ngùng cúi gằm xuống. Trong cửa chính này nhưng bọn họ lại không hề biết những văn tự đó, và căn bản bọn họ không thể phá hủy được cơ quan này. Nhưng Long Thành, tên quái thai biến thái này lại không ngờ hiểu biết nhiều văn tự dị tộc như vậy. Chẳng phải nói các loại văn tự của tất cả thế lực và nhân loại trên thế giới này hắn ta đều tinh thông hết sao?
Đây là nội tình của Đại quý tộc Đông phương sao?
Lâm Tề không biết có phải tất cả đại quý tộc Đông Phương đều như vậy hay không, nhưng hắn từ chỗ Vu Liên mà biết, đại quý tộc tại đế đô mà có thể tinh thông được một môn văn tự dị tộc, sau đó dùng loại văn tự này biết lên một bài thơ mười bốn hàng tặng cho một quý phu nhân tôn quý nào đó, nói chung là có thể suy diễn ra được một thiên tình sử ướt át rồi.
Nhưng những lão gia quý tộc “Bác học đa tài” này so với quái thai Long Thành sao có thể giống nhau? Quý tộc tinh thông một ngôn ngữ dị tộc là có thể khoe khoang với giới quý tộc của đế quốc, được coi là ngôn ngữ học gia của nhân loại, vậy thì Long Thành sẽ thế nào?
Lâm Tề từng nghe nói về địa tinh văn và yêu tinh văn, nhưng hắn chưa bao giờ biết muỗi cũng có vong linh, lại càng không biết Đại lục Hắc linh đen tối cũng có văn tự của mình, còn về phần những văn tự khác như là ác ma chú văn và ma quỷ tà văn, ở phương Tây đại lục nào có ai dám nghiên cứu loại văn tự này, giáo hội tuyệt đối sẽ không chút do dự mà cho kẻ đó lên hỏa hình giá.
Lâm Tề bất đắc dĩ xòe hai tay ra, ủ rũ nói:
- Thôi được, ta thừa nhận ở một số phương diện, ngươi chiếm ưu thế lớn hơn ta.
Long Thành vội vàng giơ tay chỉ vào cái mũi của mình cười nói:
- Người văn minh!
Sau đó y vô cùng thô bỉ chỉ vào Lâm Tề và đám người bên cạnh hắn:
- Dã nhân!
Lâm Tề tức giận đến suýt hộc máu. Long Thành này sớm muộn gì cũng có ngày bị người khác đâm chết từ sau lưng, về điểm này Lâm Tề vô cùng tin tưởng. Đám thuộc hạ bên cạnh Lâm Tề cũng tức giận đến tái mét mặt, đám du côn lưu manh thì bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng kẻ tự xưng là quý tộc này còn khốn kiếp hơn gấp trăm lần so với đám lưu manh du côn.
- Xem đi, đây là không gian!
Long Thành ấn thần văn chuyển tới bên trái huy chương thánh thập tự xoay một vòng vào trong:
- Không gian vô hạn, hết thảy đều dựa vào nó mà tồn tại.
Giơ tay giữ một thần văn, cơ quan phát ra âm thanh, Long Thành thấy thần văn kia xoay một vòng sang bên trái huy chương thập tự:
- Đây là thời gian của thời gian. Là trục không gian của thời gian vô hạn, từ nó mà khống chế sự phát triển sinh sản của toàn bộ sự tình và nhân vật trong không gian.
Từ trái qua phải, nét vẽ thứ nhất của huy chương thánh thập tự đại diện cho diễn biến không gian và thời gian, đại diện cho quy luật hằng luật bất biến của hẳng cổ.
Đem một thần văn chuyển tới phía dưới giữa vòng tròn, Long Thành khẽ thở dài:
- Quy luật, từ này đại diện cho toàn bộ lực lượng quy luật của không gian vô tận và thời gian vô hạn. Hỏa là nhiệt, băng cũng vậy, thủy có thể dập tắt lửa, vạn vật sinh trưởng, đông đi xuân đến sinh tử tịch diệt, hết thảy quy luật đều nằm ở dưới huy chương thánh chữ thập này. Quy luật là hòn đá tảng của mọi sự tồn tại. Phải căn cứ vào quy luật mới có thể cầm giữ được không gian và thời gian vĩnh hằng.
Lâm Tề nhìn huy chương thánh thập tự, thoáng có chút suy nghĩ, cuộc đời hắn lần đầu tiên biết huy chương thánh thập tự của giáo hội nhìn qua có vẻ đơn giản không ngờ lại có hàm nghĩa phức tạp như này. Hơn nữa nghe Long Thành giải thích, dường như trong đó rất có đạo lý, vô cùng có lý. Nhưng loại đạo lý này như nào? Lâm Tề chỉ cảm thấy trước mặt mù mịt như có một lớp sương mù khiến hắn không thể nhìn thấy sự thật ẩn bên trong đó.
Long Thành lắc lắc đầu, y lại chuyển một thần văn xoay một vòng tới mặt trên của huy chương thập tự.
- Linh hồn! Linh hồn có thể siêu việt thời gian và không gian, siêu việt hết thảy quy luật mà tồn tại. Vạn vật có linh hồn, cũng chỉ có linh hồn mới có thể siêu thoát được sự trói buộc tự nhiên. Con người không đáng tin, chỉ có linh hồn mới đáng tin. Linh hồn nắm trong tay không gian, khống chế thời gian. Quy luật linh hồn siêu việt mới là vũ trụ chung cực tồn tại. Vạn vật đều tồn tại dưới dạng linh hồn, bao gồm không gian, thời gian và quy luật, chúng cũng đều ồn tại dưới dạng linh hồn.
“Rắc” một tiếng, thần văn đại diện cho một linh hồn kia đã được chuyển vào giữa vòng tròn, cánh cửa đồng thay sáng lên, cửa chính đồng thau vốn đang khô khan nặng nề lập tức trở nên linh động mượt mà, giống như một khối pha lê sáu màu trơn bóng động lòng người.
Hai tay Long Thành ấn vào thần văn cuối cùng, chuyển nó vào giữa huy chương thánh thập tự.
- Từ nghĩa này vô cùng phức tạp, có thể lý giải trói buộc vì mình, tinh lọc mình, cứu chuộc mình. Nó đại diện cho thiện tuyệt đối, tinh thuần tuyệt đối, cấm Luật và điều cấm tuyệt đối. Linh hồn dù trên hết thảy nhưng linh hồn cũng phải thông qua trói buộc mình tinh lọc mình, cứu chuộc mình và thiện tuyệt đối, tinh thuần tuyệt đối, cấm Luật và điều cấm tuyệt đối mới có thể bao trùm hết thảy!
Loại tinh lọc và tinh thuần này là linh hồn siêu việt hết thảy. Nếu linh hồn mất đi tuyệt đối tinh lọc và tinh thuần, như vậy sẽ rơi vào sự luân hãm.
Long Thành nhẹ nhàng gõ vào trong vòng tròn phía dưới thần văn huy chương thập tự kia, thản nhiên nói:
- Rất kỳ quái chính là, trong thần văn thượng cổ này, quy luật này còn có hàm nghĩa khác, tức là “tội tắc”. Hai từ này không hề liên quan nhau, nhưng không biết vì sao chúng lại được ghép với nhau mà một thể. Chẳng lẽ lão già kia một năm cấp cho lão ba vạn lượng bạc trắng mà còn lừa gạt ta? Thật không đến mức đó chứ?
Một luồng sáng tím từ mi tâm phát ra, trong thời gian ngắn nhập vào giữa huy chương thánh thập tự lớn nhất, chỉ nghe tiếng “cạch cạch”vang lên, cửa chính đồng thau rũ xuống mở ra, từ từ hạ xuống. Lúc cánh cửa chính hạ xuống, Lâm Tề mới chín thấy phiến cửa này dày mười thước, căn bản là với lực người thì không thể công phá được thứ quỷ quái này.
Một con đường trơn bóng lộ ra từ sau cánh cửa lớn, đó là một con đường trơn bóng vàng chói.
Lâm Tề cẩn thận đi vào, sau đó hắn hoàn toàn sững sờ đứng yên tại chỗ.