Trận tuyết lớn cứ đều đều rơi xuống, chương trình học buổi sáng đã chấm dứt, các học sinh đại học Đệ Ngũ nhao nhao ra khỏi phòng học. Trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn, nhất là mùi đồ chiên rán từ căng tin tỏa ra ngào ngạt, cuồn cuộn hương thơm làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Các học sinh sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, theo con đường mới được quét dọn sạch sẽ hướng căng tin bước vào.
Đại học Bolelli ngoại trừ vài tòa nhà quân sự dành cho các quân đoàn cấp dưới, trường học cũng đều tiến hành bán quân sự hóa quản lý, đại bộ phận học sinh đều theo khuôn khổ, cuộc sống hằng ngày đều có nề nếp cực kỳ quy củ. Cho nên học sinh khi vào căng tin cũng đều phải xếp thành hàng tiến lên, đi đứng rất có tác phong quân đội.
Lâm Tề ôm bình rượu đứng trên ban công ký túc xá, nhìn xa xa đám học sinh đang xếp thành hàng đi qua ợ một hơi rượu.
Thế gian có người đặt ra quy tắc, dĩ nhiên cũng có người phá vỡ quy tắc, không hề nghi ngờ Lâm Tề chính là loại người chuyên môn phá vỡ quy tắc này. Hắn giơ bình rượu lên tu một hơi rượu mạnh, càu nhàu một câu không rõ ràng:
- Cái tên khốn kiếp Ballin kia, xem ra chuyện bùa hộ mệnh kia cùng phải tính sổ với hắn cho tốt. Thiếu chút nữa hại chết ta, người này, hắn thiếu chút nữa hại chết ta!
Vỗ vỗ túi tiền bên hông lấy làm hài lòng, Lâm Tề vui vẻ cười to ba tiếng. Tuy rằng mạo hiểm sinh mạng phiêu lưu, nhưng hắn dù sao cũng còn sống theo đại sư tháp đi ra, không chỉ có thế còn thu thập được ba mươi đồng tiền vàng, còn có được nghỉ đông một tháng, ba mươi đồng tiền vàng đủ để cho hắn sống vô cùng thoải mái tại đây trong vòng một tháng.
Hơn nữa có Gland tiên sinh chính miệng đồng ý, cuối năm thi học kỳ cũng không cần lo lắng. Hắn và huynh đệ trong bang của hắn đều có thể dùng toàn bộ thành tích ưu tú bước vào năm thứ tư, cũng chính là năm học cuối cùng, có toàn bộ thành tích ưu tú lần này, chờ các huynh đệ của hắn tốt nghiệp xong, bất kể phải đi vào đơn vị hành chính sự nghiệp tìm việc hay đi làm phụ tá cho đại quý tộc đều cực kỳ có lợi.
- Cho nên, hy vọng bên trong đoàn kịch người Giehse lưu lạc càng có thêm nhiều cô nương nóng bỏng để Lão già Gland kia thỏa thích!
Thỏa mãn phun ra một ngụm rượu, Lâm Tề loạng choạng đánh mông đi trở về ký túc xá.
Phòng đơn trong ký túc xá vốn sạch sẽ nay đã là một đống hỗn độn, trên mặt đất tràn đầy những bình rượu Rum sẫm màu. Giữa căn phòng nhỏ là một chiếc bàn vuông bé, mấy tờ giấy dầu vứt bừa bãi trên bàn, bên trong là vài miếng thịt hun khói đang bị ăn dở, lạp xườn, gà nướng, tảng thịt bò loại ngon để ăn.
Enzo ngồi trên giường của Lâm Tề, hai chân gác ở trên tủ đầu giường, đang thích chí dùng cây tăm xỉa răng. Bên cạnh hắn đặt một chiếc cốc sắt tây, bên trong ngâm một chút Hồng Trà bỏ thêm đường trắng và sữa. Hắn híp mắt, vô cùng thoải mái hừ hừ:
- Sau khi ăn uống no đủ, có thể nhấm nháp một ly trà ngon, đây là cuộc sống của lão gia quý tộc nha!
Vu Liên đang ngồi trên bàn làm việc cũng đang ôm lấy cái bụng no căng, trên mặt trắng nõn bóng loáng dầu, đang cầm một chiếc gương cỡ bằng lòng bàn tay nhìn phải, nhìn trái, dùng một chiếc khăn lụa màu trắng thật cẩn thận lau đi chút đồ ăn con sót trên khóe miệng. Nghe được lời Enzo nói, Vu Liên không khỏi cho hắn một cái liếc mắt:
- Enzo, cho dù là quý tộc lão gia cũng không phải ai cũng ăn tốt như vậy, uống tốt như vậy, sau đó pha được một bình trà ngon!
Thỏa mãn ợ một cái, Vu Liên trừng mắt nhìn bên trong giấy dầu còn lại một chiếc cánh gà hun khói, đang tính xem co nên đem nó tiêu diệt gọn không. Hắn đã no đến tận cổ, thật sự là không thể ăn thêm bất kì thứ gì nữa, nhưng chiếc cánh gà hun khói này không hiểu sao lại đáng yêu đến như vậy?
Sâu kín thở dài một hơi, Vu Liên lắc đầu nói:
- Ít nhất ta nhận biết thủ lĩnh trước, ta ở đại học đã có ba năm không dụng tới một giọt nước trà rồi!
Enzo nhìn trần nhà như thoáng có suy nghĩ gì:
- Đó là đương nhiên, quý tộc suy tàn thôi! Nhưng Vu Liên, ta và ngươi khác nhau, ta muốn dùng kiếm của chính mình, dùng công sức của ta tìm cách đạt được một cái danh hiệu quý tộc! Không cần quá cao, một chiến công huân tước như vậy là đủ rồi, sau đó là một cái trang viên mấy trăm mẫu, một mảnh núi rừng màu mỡ, tốt nhất còn có một hồ nước nuôi các loại cá nước ngọt, hoặc là một đoạn sông ngắn!
Vu Liên tức giận trừng mắt nhìn Enzo, hắn đích xác xuất thân từ một gia đình quý tộc suy tàn, Enzo không ngờ lại vạch trần vết sẹo trên mặt hắn! Nếu không phải sức mạnh trong lời xúc phạm của Enzo, hắn nhất định phải khiến Enzo đời này mất đi năng lực của người đàn ông.
Vu Liên trong bụng độc ác oán thầm Enzo, co lẽ nếu không có năng lực này, hắn cũng sẽ phỉa bỏ đi cái ý nghĩ muốn trở thành quý tộc trong đầu? Dù sao mọi người làm vài năm hồ bằng cẩu đảng, tất cả đều biết Enzo vì cái gì nhớ mãi không quên muốn trở thành một quý tộc. Nguyên nhân tên kia muốn trở thành quý tộc, có lẽ là lý do cổ quái nhất trên thế giới này.
Hơi rượu bốc lên đỉnh đầu, Lâm Tề lắc lư thân thể đi tới bên bàn vuông, hào phóng lấy ra mười mấy đồng vàng đặt trên mặt bàn.
Nhân viên tài chính thân mến, hảo hảo dàn xếp các huynh đệ một chút. Ngô, cấp cho vài huynh đệ trong nhà đặc biệt khó khăn một chút, cho bọn hắn hai bộ quân áo dày. Huynh đệ nào trong nhà có đứa nhỏ, sống qua mùa đông không dễ dàng, cấp cho bọn hắn mỗi đứa nhỏ mấy cái bánh mì dài, như vậy các huynh đệ qua mùa đông sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Trừ Emzo và Vu Liên, trong phòng còn một người cuối cùng ngồi tại cạnh bàn đang cố gắng ăn uống là Cát Lãng Mỗ. Dáng người cũng không cao, trọng lượng của Cát Lãng Mỗ gấp đôi Lâm Tề, là một điển hình về lẻ có hình thể ăn bám của đại học Đệ Ngũ tài chính và kế toán chuyên nghiệp. Thân hình hắn béo mập, hướng ký túc xá ngồi xuống thì toàn bộ không gian lập tức bị hắn chiếm đi một nửa.
Miệng ngậm một cái đuôi heo, Cát Lãng Mỗ nhìn thấy Lâm Tề bỏ lại tiền vàng, hắn không lớn, bị thịt béo trên mặt dồn lên chỉ để lại một ánh mắt chợt trợn tròn. Ma mãnh chộp lấy mười mấy đồng tiền vàng vào tay, vô cùng than mật đem chúng xoa xoa trên mặt, khó khăn nuốt cái đuôi heo xuống.
- Thủ trưởng, yên tâm đi, ta sẽ không lãng phí một đồng nào!
Cát Lãng Mỗ sữ chiến đấu bằng không, nhưng hắn được mọi người trong Thiết Quyền Huynh Đệ Hội tin cậy nhất về mảng tài chính.
Cát Lãng Mỗ là một người kỳ diệu, một người vô cùng ky diệu. Lâm Tề sở dĩ kết bạn với hắn, chính là bởi vì Cát Lãng Mỗ từng bị đám học sinh ác ôn của học viện quân sự dọa nạt cướp tài sản, nhưng hai tên vô lại xui xẻo kia tìm khắp người Cát Lãng Mỗ cũng chỉ được hai đồng bạc. Mà vì hai đồng bạc rời khỏi túi tiền kia mà sức chiến đấu của Cát Lãng Mỗ trong nháy mắt tựa như ác ma tăng thêm sự giận dữ nhảy lên, dem hai tên cao to lực lưỡng đè gãy ba mươi mấy cái xương sườn.
Phong công việc to lớn như vậy, Lâm Tề khiến Cát Lãng Mỗ kinh sợ, từ nay vè sau Cát Lãng Mỗ liền trở thành một phần tử không thể thiếu của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội.
Có Cát Lãng Mỗ xêm tiền như sinh mạng quản lý tài chính cho Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, tất cả mọi người rất yên tâm, phi thường yên tâm.
Lâm Tề nhìn từng đồng, từng đồng tiền vàng chậm rãi biến mất trong túi tiền của Cát Lãng Mỗ, trong tim hắn một trận co giật kịch liệt, vô cùng thống khổ khiến hắn thiếu chút nữa rơi lệ. Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Gà Trống đáng yêu, các ngươi phải rời khỏi ta!
Ngay tại lúc Lâm Tề đang đau lòng không thôi, cửa ký túc xá bị người nào đó bạo lực đẩy ra.
Thần phụ Ballin mập mạp chen chúc vào khung cửa, hắn lau mồ hôi, chật vật kêu la lên.
- Thực gặp quỷ, việc này và ta không quan hệ! Lâm Tề, huynh đệ Wilker của các ngươi bị hội Kỵ sĩ bàn tròn bắt đi rồi!