Ha ha!
Long Thành đoạt số lượng kim phiếu lớn ở trong túi tiền của Lâm Tề rồi biến mất trong đêm, Lâm Tề cũng không biết y đi đâu. Lâm Tề cũng không y làm gì, nhưng chắc y cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Dù sao loại người mạnh mẽ như y vậy, hộ vệ dưới trướng Đề Hương không ai bằng y cả.
Thay một chiếc áo choàng đen, đội lên mặt chiếc mặt nạ vàng ròng mấy ngày trước đã sử dụng, Lâm Tề dưới sự bảo vệ của hộ vệ lại đi vào trong đại sảnh. Mười mấy tôi tớ đang ra sức lau vết máu trên mặt đất, mặc kệ những thanh niên quý tộc này đang thoải mái cầm cốc rượu đứng nói chuyện, căn bản không quan tâm đến những vết máu trên nền nhà.
Hiện tại trong đại sảnh đều là những thanh niên quý tộc đứng ở trận tuyến của Lạp Đồ Tư, tất cả mọi người mặt mày hồng hào, hứng trí đến cực điểm.Vừa mới thắng một ván bài, không chỉ có Lạp Đồ Tư chiếm được thương hội Ngân Loan Nguyệt mà y đã mong chiếm đã lâu, mà những người này cũng thắng được một món lời lớn, thử hỏi sao bọn họ không vui được?
Chỉ chờ sàn nhà lau sạch sẽ thì bữa tiệc rượu long trọng sẽ lập tức cử hành.
Rượu ngon, mỹ thực, thanh niên tuấn lãng, mỹ nữ hơn nữa còn mang đến những hầu bao thật dày, yến tiệc này chắc sẽ khiến người ta khó quên. Lúc Lâm Tề đi qua đám đông, hắn phát hiện một số ít thanh niên quý tộc đã thở hổn hển rất kích động, không hề nghi ngờ đêm nay bọn họ sẽ giống như hùng sư động dục đi săn bắt những con mồi, mà các tiểu thư quý tộc tại đây chính là những tế phẩm tốt nhất.
Song phương ngươi tình ta nguyện, ở đêm đông giá lạnh có thể an ủi lẫn nhau, có thể thấy chuyện này vô cùng vui vẻ.
Đoàn người Lạp Đồ Tư, Đề Hương, Linh Già ngồi ở trong góc đại sảnh sáng sủa đang thoải mái trò chuyện gì đó, Lâm Tề mang theo mặt nạ vàng ròng lặng lẽ không tiếng động đi tới. Khi tới gần, Lâm Tề mới phát hiện El Hamdaoui còn có Nhã và Linh đang ngồi bên cạnh Đề Hương, sắc mặt ba người đó có chút khó coi.
Thấy Lâm Tề đi tới, Đề Hương cười gật đầu với Lâm Tề, giới thiệu hắn với mọi người:
-Ta vừa mới bổ nhiệm thư ký viên, một người thần bí vô danh. Ha ha ha, hắn giúp ta rất nhiều, hắn vô cùng có năng lực.
Lâm Tề kiêu ngạo gật đầu chào với mọi người, tròng mắt màu đỏ pha lê nhẹ nhàng đảo qua trên người Nhã và Linh.
Rõ ràng Lạp Đồ Tư biết thân phận của Lâm Tề, càng biết cái quan thư ký này chính là vị “Đại sư” vừa thắng ngàn vạn số tiền lớn ở trên chiếu bạc. Y cười cười gật đầu với Lâm Tề, trên mặt lộ vẻ thưởng thức không chút che giấu:
-Vậy thì, thần bí tiên sinh, ngài có thể trở thành quan thư ký của Đề Hương, tức là người của ta. Hãy giúp sức tốt cho Đề Hương, ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi cái đó!
Đây là sự lôi kéo không chút nào che giấu, Lâm Tề không lên tiếng gật đầu với Lạp Đồ Tư, sau đó ánh mắt lại đặt lên người đàn ông gầy còm mặc áo choàng đen nhỏ phía sau Lạp Đồ Tư.
Cả người đàn ông này có hơi thở sạch sẽ, giống như là mưa châu đêm mùa hạ, không có bất luận hơi thở pha tạp nào. Chính loại sạch sẽ này khiến Lâm Tề cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì một người trưởng thành không thể nào có được hơi thở sạch sẽ như trẻ mới sinh được.
Hơn nữa, hai tròng mắt của người đàn ông này không biết là loại gì, trong hốc mắt gần như là không nhìn thấy tròng mắt, chỉ có một màu đen thâm thúy, so với màn đêm sâu còn thâm thúy đen tối hơn gấp trăm lần, giống như một hắc động chậm rãi xoay tròn, dường như muốn hút hết linh hồn vào đó.
Lâm Tề nhanh chóng quay đầu, hắn không dám nhìn vào tròng mắt của người đàn ông này. Lớn lên ở thế giới hắc ám, Lâm Tề biết rất nhiều thứ mà người bình thường không thể hiểu được.Người đàn ông này rõ ràng là tu luyện thuật con ngươi kỳ dị, đây là bí thuật lưu truyền từ Đông Phương tới, trải qua một số ít thế lực bí ẩn của phương tây đại lục nghiên cứu và phát triển, thuật con ngươi này có được năng lực khó có thể tưởng tượng được, thậm chí ngay cả Thánh Điện Odin Vu Sư còn không tà dị bằng.
Người như thế không nên trêu chọc.
Lâm Tề đột nhiên nghĩ tới màn đánh cuộc vừa rồi của hắn với gã áo đen kia, lúc đó gã đó vừa mới ra bài, Lâm Tề ngồi đối diện đã phát hiện gã đó dường như đã mất đi sự khống chế bản thân, gần như gã cố ý bị ép thua nên ngay cả chưa tới một khắc đã thua sạch sẽ mười triệu tiền vàng của Mã Thụy Tư.
Mà người đàn ông mặc áo choàng đen này hình như lúc ván bài bắt đầu thì mới đứng sau Lạp Đồ Tư? Mà Lạp Đồ Tư lại ngồi sau Lâm Tề, vừa lúc đối mặt với gã đàn ông áo đen kia!
Trong lòng Lâm Tề rung lên, cuối cùng hắn hiểu vì sao Đề Hương khinh địch đem ván bài này giao cho mình chấp hành, căn bản Lạp Đồ Tư và Đề Hưng không quan tâm mình thất bại hay không, bởi vì bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Mặc kệ là ai ngồi trước chiếu bạc, bọn họ chắc chắn sẽ thắng!
Mà Đề Hương còn hào phóng đem mười triệu tiền vàng đăt cược đưa cho mình, trong đó chắc chắn có dụng ý khác! Nhưng rốt cuộc là dụng ý gì? Lâm Tề không biết là mình lại có giá trị lớn với Đề Hương như vậy. Bản thân mình nhiều nhất thì là thủ lĩnh của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, dưới tay có ba trăm tay lưu manh dấm đá, Đề Hương coi trọng ba trăm tên lưu manh đấm đá này sao? Rõ ràng là không!
Vậy thì, vì sao Đề Hương và Lạp Đồ Tư lại đem mười triệu tiền vàng cho mình? Thậm chí Lạp Đồ Tư còn e sợ mình không chịu nhận nên ngay trước mặt nhiều người đem kim phiếu trị giá mười sáu triệu tiền vàng nhét vào trong ngực mình?
Mình đáng giá như vậy ư? Lâm Tề thực không cảm thấy!
Nhưng, rốt cuộc là vì sao?
Lâm Tề nghĩ đến đau đầu mà không nghĩ ra vấn đề rối rắm này, hắn lắc đầu thở dài, đem sự chú ý đặt lên Lạp Đồ Tư. Bộ mặt ôn hòa khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết. Lạp Đồ Tư đang cười nói chuyện với Nhã và Linh:
-Hai vị tiểu thư tôn quý, mặc kệ hai người ở đế đô muốn làm gì, mặc kệ các ngươi gặp phải phiền toái gì, chỉ cần tìm Đề Hương, hắn sẽ giải quyết cho các người.
Trong lòng Lâm Tề thầm vui, từ những lời này có thể nhận ra Mã Thụy Tư kém xa Lạp Đồ Tư.
Bối Á là thân tín tâm phúc của Mã Thụy Tư, lại là đại tướng dưới trướng y, nhưng Mã Thụy Tư biết rõ Bối Á có hứng thú với hai nữ nhân Nhã và Linh này nhưng y lại còn cắm ngang một đao công nhiên theo đuổi Nhã và Linh. Còn Lạp Đồ Tư thì sao, cố nhiên Nhã và Linh là tuyệt mỹ vô song, nhưng Lạp Đồ Tư lại không có tư tâm chút nào, ngược lại còn tạo điều kiện cho Đề Hương.
Chỉ riêng chuyện này có thể nhận ra, tính cách đối nhân xử thế của Mã Thụy Tư thật sự kém xa Lạp Đồ Tư.
Đương nhiên Mã Thụy Tư vũ lực cao cường, khí phách ngang trời, nhưng muốn nói thủ đoạn cao minh và mềm dẻo, Lạp Đồ Tư có thể ném y ra mười con đường.
-Chuyện ở đường Thánh Huy số 1, ta cũng nghe nói. Ở đế đô xảy ra chuyện ác liệt như vậy, một số người phải chịu trách nhiệm.
Lạp Đồ Tư nghiêm túc nhìn Nhã và Linh:
-Ta biết bởi vì chuyện này mà El Hamdaoui các hạ, còn có hai vị tiểu thư tôn quý đã lâm vào chút phiền toái nho nhỏ. Nhưng Đề Hương là một người nhiệt tâm, hắn lại là người tốt, hơn nữa lại có thực lực ở đế đô, bất kể là phiền toái gì, ta nghĩ ở trước mặt hắn không còn là phiền toái nữa.
Đề Hương cười nhìn Lạp Đồ Tư, đây chính là sự khác nhau giữa minh chủ và kẻ ngu. Nếu Lạp Đồ Tư và Mã Thụy Tư giống nhau, cùng có tâm tư với Nhã và Linh, thẳng thắn trực tiếp dùng thủ đoạn để cạnh tranh hai nữ nhân này, và Đề Hương sẽ nhức đầu hơn, đồng thời còn khiến y thương tâm.
Nhưng Lạp Đồ Tư có hành động thật đẹp, không tỏ ra có chút tư tâm gì với hai nữ nhân xinh đẹp này.
Nhã và Linh cùng mở miệng kêu lên:
-Đa tạ hậu ý của Lạp Đồ Tư điện hạ, vậy thì phải làm phiền Đề Hương các hạ.
El Hamdaoui cũng tỏ ra tươi cười:
-Mấy ngày nay đã quấy rầy nhiều, nhưng gia tộc bọn ta đã trên đường đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, trong vòng hai ngày bọn họ sẽ đuổi tới Bolleli. Tạm thời cục diện khốn đốn của chúng ta đến lúc đó sẽ hết, chỉ có điều vụ án mất trộm tại đường Thánh Huy số 1 còn phải nhờ Đề Hương các hạ để tâm nhiều hơn. Trong đó có rất nhiều đồ vật trân quý, là báu vật của bề trên chúng ta, tuyệt đối không thể để thất lạc ở bên ngoài.
Đề Hương ra sức gật đầu:
-Yên tâm đi, hết thảy cứ giao cho ta.
Lâm Tề đứng bên cạnh cười thầm, kẻ trộm thật sự đang ở bên cạnh Đề Hương, trừ phi Đề Hương là thần, nếu không sẽ không thể tìm được vật đã mất về.
Đúng lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc du dương, đám thanh niên quý tộc này đều đã có đôi có cặp khiêu vũ. Tiệc rượu chúc mừng đã bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, ngay cả những người hầu đi theo chủ nhân mình cũng cười rất tươi, đêm nay chủ nhân nhà mình đã thắng được khoản lớn, tiền thưởng tối nay của bọn họ sẽ bằng hai ba năm thu vào.
Lạp Đồ Tư mỉm cười, y vỗ vỗ vai Đề Hương:
-Vậy thì, chuyện của hai vị tiểu thư Nhã và Linh giao cho ngươi. El Hamdaoui các hạ, có bằng lòng cùng ta ra phòng xì gà ngồi không? Ta rất ngạc nhiên vì sao gia tộc Cánh Buồm Vàng lại phái ngươi đến đế quốc Gaul, nếu các ngươi có nhu cầu gì, có lẽ ta có thể xem xét.
Hé miệng cười, Lạp Đồ Tư nói thẳng:
-Không ngại nói cho El Hamdaoui các hạ, quan niệm chính trị của ta chính là phát triển kinh tế, đế quốc giàu có, chắc hẳn gia tộc Cánh Buồm Vàng chính là đối tượng hợp tác tốt nhất của ta.
El Hamdaoui mỉm cười gật đầu, hắn đứng lên, cùng với Lạp Đồ Tư đi tới phòng xì gà. Người đàn ông áo đen ở phía sau Lạp Đồ Tư đi theo sát hai người, một tấc cũng không rời Lạp Đồ Tư.
Lâm Tề nhìn thật sâu người đàn ông mặc áo choàng đen kia, hai tay chậm rãi thăm dò trong tay áo.
Đợi Lạp Đồ Tư rời khỏi, Đề Hương mỉm cười mời Nhã và Linh:
-Xin hỏi ta có được vinh hạnh mời hai vị tiểu thư tôn quý làm bạn nhảy của ta không?
Linh Già đứng bên cạnh bật cười:
-Khục khục, Đề Hương, ngươi chỉ có một, hai vị tiểu thư này sao cùng đồng thời làm bạn nhảy của ngươi được?
Đề Hương nhe răng trợn mắt nhìn Linh Già, một Hắc Linh nữ hầu vô cùng xinh đẹp đang cẩn thận bưng một khay tới, Đề Hương và Linh Gia mỗi người lấy một cốc rượu trên khay, cười ha hả xem ai có thể mời được Nhã và Linh nhảy điệu đầu tiên.
Lâm Tề không có việc gì nhìn về phía đại sảnh, hắn chợt thấy trong đám người hầu có một gương mặt quen thuộc.
Long Thành hóa trang thành một người hầu nam đang đứng bên cạnh đám người quý tộc.