Mục lục
[Dịch] Vô Lại Kim Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha – ha, biết chắc là ngươi sẽ không đáp ứng, vậy đừng trách ta không khách khí nhé!” Lâm Phong cười ha ha, vừa định tự mình xuất thủ, chợt nghe ở bên ngoài vọng đến một trận binh hoang mã loạn, tiếp đó là một đại đội thành vệ binh trùng trùng kéo đến, đầu lĩnh của chúng lớn tiếng quát: “Tất cả dừng lại cho ta! Là ai mà dám cả gan sanh sự tại đế đô này, bắt chúng hết cho ta!”

“Lâm Hải ca, huynh đến rất đúng lúc, huynh mau bắt hết bọn gian tế này cho đệ!” Lâm Phong quay đầu nhìn, chính là hôm nay Lâm Hải đang phiên tuần hành nghe tiếng đả đấu mà tới, lập tức tự thân ra mặt lớn tiếng nói chuyện với Lâm Hải.

Lâm hải thấy đó chính là Tam thiếu gia, không khỏi mĩm cười nói: “Huynh còn tưởng ai ở đây sinh sự, thì ra chính là tiểu tam đang bắt gian tế!” Tiếp đó quay đầu quát lớn: “Bắt toàn bộ bọn chúng cho ta!” Sau đó liền dẫn đầu thành vệ binh áp tới.

“Đừng có đả thương vị mỹ nữ đó, còn lại thì giết cũng không sao!” Lâm Phong hét lớn.

“Hiểu rồi, huynh làm sao động thủ với nữ nhân của tiểu tam được chứ!” Lâm Hải quay đầu cười ha ha, rồi lăn xả vào vòng đấu.

Sắc mặt Khải Lâm Na băng lãnh, nhưng không hề có chút sợ sệt nào.

Lúc này, sau khi toàn bộ người thường bên trong Khoái Họat Lâu thấy thành vệ binh đến đều cút hết, Lâm Phong lúc này khí tức cũng tiêu bớt phần lớn, tự nói với mình: “Nữ nhân xinh đẹp như thế này lần đầu tiên lão tử nhìn thấy, nếu không thưởng thức thì không phải với chính mình!”

Liền đắc ý cười nói với Khải Lâm Na: “Nàng nghĩ thế nào, một là chịu làm nữ nhân của bổn thiếu gia, hai là để cho đệ đệ rác rưởi của nàng chịu giam 9999 ngày, bị móc mắt, cắt lưỡi và mũi, chặt chân để hắn thành một bối tử sống trên trần thế, nàng nghe rõ không? Bổn thiếu gia họ Lâm tên Phong, hiện tại cho nàng một khắc thời gian để suy nghĩ!”

Sắc mặt Khải Lâm na tái mét, thở dài một tiếng rồi nói: “Nguyên chính là Lâm gia Tam thiếu gia, đây quả là một chuyện hiểu lầm đáng tiếc!”

Lâm Phong thóa mạ: “Đừng có nói lời thừa với ta. Chính là đệ đệ của nàng tự mình muốn tìm lấy cái chết!”

Lúc này, thành vệ binh dũng mãnh đã nhất loạt cầm trụ toàn bộ bảy tên ngoan cố còn lại. Lâm Hải sau đó bước lại nói: “Tiêu tam, đệ tính xử trí sao với mấy người này?”

Lâm Phong phất tiểu thủ bảo: “Toàn bộ áp về phủ quan, đánh mỗi người một trăm roi ngựa, sau đó chờ ta về từ từ xử trí!”

“Ngươi dám?” Hán tử xấu xí quát bảo: “Ngươi biết ta là ai không, đại ca ta là...”

“Câm miệng!” Khải Lâm Na đột nhiên giận dữ quát chìm: “Tên ngốc, ngươi còn muốn gây họa nữa sao?”

Khải Thụy Tư cũng giận dữ cãi lại: “Sợ gì chứ, chúng ta là Vinh Dự Dong Binh Đoàn nào có sợ ai, Lâm gia của chúng bất quá là con chó săn của Lạc Nhật đế quốc, Tạp đặc bệ hạ vốn đã đáp ứng đại ca phong tỷ làm hoàng hậu, tỷ còn sợ gì!” Khải Lâm Na thở dài một tiếng, mím miệng không nói gì nữa.

“Ha ha, ý tứ hay!” Lâm Phong không thèm giận cười đáp: “Nguyên lai là dong binh đoàn đệ nhất vinh dự bài danh, cũng có giá trị đó chứ!” Sau đó quay sang Khải Lâm Na cười ha ha bảo: “Nguyên nàng là người khiến cho hôn quân của Thần Vũ đế quốc thần hồn điên đảo, Thiên Hoa Thánh Nữ Khải Lâm Na, ha ha ha!”

Lâm Phong đã nghe qua về việc hào xưng đại lục bài hành đệ nhất vinh dự Dong binh đoàn. Đó là vì dong binh đoàn có thật lực hùng mạnh bậc nhất ở đại lục, là lực lượng quân sự chi trì cho Thần Vũ Đế quốc. Đó cũng có thể là vì hôn quân Tạp Đặc của Thần Vũ đế quốc si mê Thiên Hoa Thánh nữ Khải Lâm na của dong binh đoàn.

Cười lớn ba tiếng, Lâm Phong đột nhiên sầm mặt bảo; “Bất quá, vì ngươi đã đến địa bàn của ta, nhất thiết phải theo quy củ của ta. Dù cho cái lão hôn quân Tạp Đặc có mang kỵ binh đến đây cứu ngươi, bổn thiếu gia cũng trước là cắt cái đầu chó của hắn xuống, sau đó là đạp nát hai cái trứng chó dưới quần của hắn, toàn bộ cho đi đứt hết!”

“Chậm đã!” Một giọng truyền đến, chính là từ thành ngoại có khoảng 10 tên dong binh đang tiến vào. Dẫn đầu là một đại hán mặc kim khôi kim giáp, anh vũ bất phàm, cử động tay chân mỗi thứ đều lộ khí độ trầm ổn. So ra, những nam nhân ở tại đương trường không thể nào sánh bằng. Đối với riêng Lâm Phong, đại hán đó gây ấn tượng là ngay cả đến Phan An [Chú thích 1]cũng nhượng cho y mấy phần. Điều này làm cho Lâm Phong chẳng thoải mái tí nào.

Nam tử đó đạp bộ tiến lên, trước là quét mắt nhìn xung quanh, sau là hướng Khải Lâm Na hỏi: “Khải Lâm Na, có chuyện gì thế?”

Khải Lâm Na nhìn Lâm Phong, thở dài đáp: “Khải Thụy Tư cùng vị Lâm tam công tử này phát sinh hiểu lầm!”

Đang bị Lâm Đại áp trụ, Khải Thụy Tư không nhịn được la lớn: “Đại ca, huynh đừng nghe tỷ ấy, chính là tiểu tử muốn gây huyện với chúng ta!”

Người ấy nghe thế liền biến sắc, hướng Lâm Phong hành lễ nói: “Nguyên chính là Lâm tam công tử, thất kính! Ta là Vinh dự dong binh đoàn đoàn trưởng Khải Lực Tây. Hiện tại ta đại biểu cho đệ đệ của mình xin lỗi công tử, hy vọng Tam công tử đại lượng tha cho tội bất kính của hắn!”

Lâm Phong nhìn thấy phong độ vũ sĩ tiêu sái của y, không hiểu sao hắn có ý nghĩ tên hán tử này có chút gì đó của một tên đầy nước mắt cá sấu. Hơn nữa, hắn lại trước hết đem thân phận mình nói huỵt tẹt ra, rõ ràng là có ý tứ uy hiếp. Lâm Phong có trí lực hơn hẳn một đứa bé mười hai tuổi, sao lại không nghe ra điều đó? Do đó liền lạnh lùng đáp: “Vinh dự dong binh đòan thật là lợi hại haa? Lão tử chưa bao giờ nghe qua!”

Khải Lực Tây nghe thế liền biến sắc, trầm giọng nói: “Vinh Dự Dong Binh đoàn tuy không phải là đối thủ của Thiết Huyết quân đoàn, nhưng cũng không sợ bất kỳ quân đội nào ở đại lục, chắc là các hạ coi Vinh dự Dong binh đoàn không xứng?”

“Ha ha!” Lâm Phong cười nộ phản bác, đáp: “Nếu ta là ngươi, trong tình huống này ta nhất định sẽ ủy khúc cầu toàn, nhưng rất tiếc ngươi lại là thứ ngu xuẩn, lại bày ra cái trò phong độ kỵ sĩ đầy hư ngụy. Bản thân ngươi đem thân muội muội của mình đổi lấy vinh hoa phú quý, chỉ đáng là kẻ tiểu nhân tỉ bỉ chứ chẳng xứng làm kỵ sĩ!” Sau đó hét lớn: “Bắt hết chúng cho ta, nếu phản kháng thì cứ giết miễn bàn!”

[1] Chú thích của người dịch: Phan An – Tống Ngọc là những người nổi tiếng đẹp trai vào thời xưa ở Trung Quốc.

Từ tầng hai đánh xuống tầng một, từ tầng một đánh xuống đường phố, càng lúc thành vệ binh càng đến đông, lên đến gấp mười lần nhân số của đối phương, khiến cho những tên dong binh tuy thực lực không tệ, nhưng lại không dám hạ sát thủ, Khải Lực Tây cũng không phải là gã ngu, biết rằng như quả có người chết thì bọn chúng không có khả năng li khai Lạc Nhật đế quốc.

Những tên dong binh này hầu hết là có thực lực đến bật đại kiếm sĩ, nhưng chỉ vì không dám giết người, nếu không đã đánh cho thành vệ binh tơi bời hoa lá, không chết cũng bị trọng thương.

Tiểu mệnh chẳng nguy hiễm, nên những tên thành vệ binh *** chết đó đương nhiên tha hồ đánh đấm, đám này bị đẩy dạt kia, lập tức đám khác bu vào gia nhập chiến trận. Chúng chẳng có gì cố kỵ, nên chẳng từ thủ đoạn độc ác nào, do đó các dong binh bị bức đến bở hơi tai.

Ngay cả đến tên đầu têu của dong binh là Khải Lực Tây, cũng bị Lâm Đại và Lâm Nhị liên thủ đánh cho tơi tả. Dù Khải Lực Tây có thật lực ở bậc đại kiếm sư, so với Kiếm thần chỉ cách một hai bậc, Lâm Đại một mình khó đấu ngang tay với hắn, nên có thêm Lâm Nhị, Khải Lực Tây không chiếm được tiện nghi nào.

Bất hóa trên người hắn có một bộ Khải giáp tốt phi thường, bị Lâm đại chém nhiều kiếm rồi mà không phá được, nếu hắn hắn đã bị hạ từ lâu rồi. Lâm Phong một đằng thì chỉ huy bọn lính công kích các dong binh, một đằng thì liên tục hét to: “Khải Lực Tây, nếu ngươi đầu hàng ta sẽ bảo chứng bọn ngươi sẽ rời khỏi Lạc Nhật đế quốc!”

Khải Lực Tây quát trả: “Nói lời thừa bậy bạ, với sức ngươi mà quản chuyện đi ở của ta à!”

“Lâm Đại, Lâm Nhị, chém chết hắn cho ta!” Lâm Phong bốc hỏa, cũng nhắm Khải Lâm Na quát: “Khải Lâm Na, ngươi tự đến bên ta hay chờ bổn thiếu gia đến “thỉnh” ngươi tới?”

Khải Lâm Na một mặt dùng Quang minh hộ thuận bảo vệ thân mình, một mặt trách: “Lâm Công tử hà tất khổ công áp bức, người sao không bỏ qua cho chúng tôi cho rồi?”

“Bỏ qua cho các ngươi!” Lâm Phong đáp: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô nhỏ ngươi đến nhà ta làm khách, có thể bổn công tử hôm nay cao hứng bỏ qua cho các ngươi!”

Khải Lâm Na lạnh lùng nói: “Nếu mà như thế, công tử hà tất nhiều lời phí hơi!”

Lâm Phong đáp: “Là ngươi bức ta đó nghe, đừng có trách ta không khác khí!” Dứt lời liền phóng ra một quả cầu lớn ở cấp thứ sáu.

Có tinh thần lực cùng ma lực cường đại hậu thuẩn, ma pháp của Lâm Phong gần như bộc phát, tuy tinh thần lực hiện tại không thể ngưng thành thật thể kim thân, nhưng so với ma pháp thì không thể nói ai cao hơn.

Trong một năm qua hắn đã dùng khẩu quyết của Thái Cực Huyền công ngưng tụ tinh thần lực, do đó sức mạnh tinh thần ngày càng tăng, ma pháp đã luyện thành cấp thứ bảy.

Hộ thuẫn quang thuật của Khải Lâm Na chỉ là ma ngự ma pháp ở cấp thứ 06, do đó đại hỏa cầu thuật của Lâm Phong liên tục công phá minh quang hộ thuẫn của nàng, khiến nàng bị tiêu hao một lượng ma lực quá độ, sắc diện ngày càng tái nhợt. Chính lúc Khải Lâm Na đang tính đường thoát thân thì nhị ca Lâm Hổ đã lãnh thân binh của mình bắt lại.

Lâm Phong vô cùng mừng rở, lập tức bỏ đó cho nhị ca lo liệu, rồi cùng Lâm Đại và Lâm Nhị mang Khải Lâm Na lên đường về nhà.

Về đến nhà, Lâm Phong phân phó mang Khải Lâm Na đem quản thúc, sau đó không lâu, nhị ca Lâm Hổ cũng áp giải những tên đầu sỏ của Vinh dự Dong binh đoàn trở về. Lâm Phong liền lập tức tiếp quản và đem giam toàn bộ chúng lại.

Lâm Hổ có phần sầu muộn, huynh đệ ruột thịt có chuyện phận làm ca ca không lẻ không quản, nhưng mà, tiểu tam lại đi bắt nữ nhân, thực sự là đáng đánh đòn, tuy nhiên trong lòng lại không nở.

Khi Lâm Phong chuẩn bị nghiêm hình bức cung, thì Hồng Ngọc nha đầu thân cận nhất của mẫu thân đến truyền bảo hắn đến chỗ mẫu thân cần gặp.

Vừa tiến vào cổng, mẫu thân đã nói: “Tiểu tam của chúng ta xem ra hơn hẳn hai vị ca ca của mình, chưa gì đã cho vi nương xem mắt con dâu rồi. Chắc đại ca và nhị ca ngươi cũng muốn phụ thân giúp chúng đi tìm bà mối quá!”

Lâm Phong cười hi hi chạy đến đấm bóp sau lưng mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân quá khen, không biết có chuyện gì mà gọi con đến phân phó vậy?”

Mẫu thân đáo; “Chỉ vì hoàng đế bệ hạ mới phái nội thị đến truyền triệu vị Thiên hoa Thánh nữ tiến cung diện thánh, con trước hết trở về giúp nó chuẩn bị, sau đó cùng ta tiến cung!”

“Cái gì?” Lâm Phong lập tức nhảy dựng lên la làng; “Cái lão rùa đen già tám mươi tuổi đó lại muốn gây họa cho nữ tử trẻ tuổi của người ta nửa à. Không thể để cho lão sắc quỷ đó nhìn thấy Khải Lâm Na được!”

Mẫu thân bất mãn rầy la: “Sao lại nói thế, người là cữu cữu của con mà "

Lâm Phong oan khuất giải bày : " Mẫu thân cũng biết cữu cữu nào có đức hạnh gì, nơi hậu cung đó phi tần không đến một ngàn cũng cỡ tám trăm , đại bộ phận nữ nhân thà chết chứ không thèm diện kiến hoàng đế, con vì sao lại để cho Khải Lâm Na tiến cung được chứ ?"

Mẫu thân thở dài một tiếng , rồi nói : " Yên tâm đi , có mâu thân đi cùng với nàng ấy , hoàng đế không dám làm khó nàng ta đâu ! "

Lâm Phong thầm đáp :" Chỉ sợ lúc đó mọ còn bị làm khó hơn !" , rồi nói : " Muốn để Khải Lâm Na tiến cung cũng được , nhưng mà con phải đi cùng !"

Mâu thân nghe thế thốt :" Tốt a , con đi chuẩn bị trước đi !"

Lâm Phong cáo từ lui ra , quay về biệt viện của mình , Khải Lâm Na lúc này đang ngồi ở sương phòng đến phát ngốc , không nói không rằng , trái cây ngon ngọt trên bàn không hề động qua. Hai thị tị thấy Tam thiếu gia trở về , liền khom mình tham vấn.

Khải Lâm Na sau khi nghe thấy thanh âm , quay đầu nhìn Lâm Phong , biểu tình trên mặt không hề biến hoá , vẫn lạnh lùng sương giá. Nhưng khí chất đoan trang hiền nhã của nàng vẫn hiển hiện phông pham của bậc đại gia khuê tú.

" Khải Lâm Na , nếu nàng bỏ đi khối băng trên mặt thì dung nhan sẽ càng thêm phần mỹ lệ ! " Lâm Phong tiếp đó nhấn mạnh :" Hơn nưa hiện tại cái ma pháp bảo đó không thích hợp với nàng, mặc nó chỉ tổn làm hư tổn hình tưởng mỹ lệ , để ta nghĩ coi , người nên mặc y phục gì. A ! có rồi , kỳ bảo,đúng chỉ có kỳ bảo mới có thể vừa với vẻ đoan trang hiền thục tuyệt thế mỹ nữ của nàng !"

“Kỳ bào là cái gì?” Khải Lâm Na không kềm được tò mò hỏi.

Bất quá, bị một tên hài tử mười ba tuổi rưởi bình đầu luận chân, Khải Lâm Na khó mà kềm chế lòng mình. Bất quá gương mặt lạnh lùng vẫn còn sương giá.

« Cái này nàng không cần hỏi trước, lát nữa sẽ biết ! » Lâm Phong nói : « Hiện giờ nàng cần nhanh ***ng thay đổi y phục, cái lão hoàng đế con rùa đen đó đã triệu nàng vào cung diện thánh, đừng để mẫuu thân của ta chờ lầu ! »

Khải Lâm Na nghe thế liền cứng cỏi đáp: “Ta không đi!”

Lâm Phong kỳ quái hỏi : « Tại sao ? »

Khải Lâm Na hờ hững đáp : « Ngươi giết ta đi, ta không muốn đi gặp hoàng đế với ngươi đâu ! »

« Chuyện này a ! » Lâm Phong nói : « Bổn công tử tuy đối với nữ nhân không hề nhẹ tay, nhưng thấy nàng là mỹ nữ đáng yêu thế này nên ta cũng không muốn hạ quyết tâm lạt thủ tồi hoa, bất quá ca ca và đệ đệ của nàng không cùng một dạng như thế. Như quả nàng không cùng ta tiến cung, ta hiện tại phãi cắt cái lưỡi của đệ đệ của nàng thế vào vậy ! »

Khải Lâm Na nhìn tiểu hài tử mới từng ấy tuổi đầu mà có tính cách ngoan lạt đến như vậy, cất giọng thảm thương nói : « Tùy ngươi vậy, sẽ có ngày ta sẽ trả món nợ này ! »

« Tùy! » Lâm Phong cất giọng nhức đầu điếc óc đáp : « Ngươi có tin là bây giờ ta xxx ngươi không ? »

Sắc mặt Khải Lâm Na chợt biến, trên gương mặt tuyệt thế thoáng hiện nét ửng đỏ, hừ khang một tiếng, không dám nói gì.

Hai ả thị tì đứng kế bên cố mím miệng nín cười. Lâm Phong trừng mắt liếc nhìn, hai ả liền phục hồi dung mạo nghiệm túc.

« Vì ngươi không thức thời như vậy, ta sẽ tự thân động thủ hoán đổi y phục cho ngươi ! » Lâm Phong điểm xuất ra một chỉ, phong bế huyệt đạo của Khải Lâm Na. Thân người Khải Lâm Na lập tức không thể động đậy, phương dung liền thất sắc, thất thanh hỏi : « Tại sao ta không thể động đậy thế này ? »

Từ khi bị Lâm Phong « thỉnh » về đây đến giờ, tình huống kỳ quái này vượt quá lý giải thông thường, làm sao khiến nàng không kinh sợ cho được ?

Lâm Phong đắc ý đáp : « Đó là điểm huyệt thủ pháp do ta tự sáng chế, trừ ta ra không có ai có thể giải khai. Cô nhóc nhà ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ có nhiều cách để cho ngươi chịu khổ. Còn đối với cái lão rùa đen đó thì ngươi yên tâm, nếu lão dám **ng đến cọng tóc của người, ta sẽ đánh bể đầu *** của lão xuống ! »

Khải Lâm Na trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày, khóe miệng chỉ có thể phát được hai chữ : « Vô sỉ ! »

« Ha ... ha ! » Lâm Phong quay đầu phân phó cho hai nữ tì: “Thay y phục cho nàng ấy!”

Hai nô tì ứng thanh đáp ứng, lập tức hành động...

Khi Lâm Phong cùng Khải Lâm Na ra đến tiền sảnh thì mẫu thân đã nhăn tít lông mày sốt ruột chờ ở đó. Nhưng sau khi thấy tư dung tuyệt thế của Khải Lâm Na, nàng ta không nén được vẻ thất thần trong thoáng chốc.

Trong lòng Lâm Phong vô cùng đắc ý, ngay cả người cùng là nữ nhân như mẫu thân mà khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Khải Lâm Na còn sửng sờ, xem ra cái khí vận *** chạy rong đáng thương trước kia của mình đã qua. Chỉ tiếc duy nhất của một điều là thân thể hiện tại quá nhỏ, chỉ độ mười hai, thật là chán !

« Bái kiến phu nhân ! » Tuy là bị ép mà đến, nhưng Khải Lâm Na cũng không thất thế con nhà đại gia, liền hướng mẫu thân của Lâm Phong hành lễ.

« Đừng có khách khí ! » Mẫu thân cười nói : « Con cứ coi đây như ở nhà mình, cứ tùy tiện mà làm nhé ! »

Khải Lâm Na rõ ràng là có chút không tự nhiên, ấp úng một lúc không nói được lời nào.

« Ha ha ! Xem ra mẫu thân đã đối xử với nàng ta như là vợ tương lai của mình vật!” Lâm Phong lòng đầy đắc ý nghĩ ngợi. Lực hấp dẫn của Khải Lâm Na quả là bất phàm, ngay cả mẫu thân mới sơ kiến mà đã như vậy, nhất định cái lão Tạp đặc hôn quân đó còn thần hồn điên đảo đến thế nào.

Mẫu thân nhìn người đã nhiều, ứng phóng với những tình huống đó dĩ nhiên đã rành rẽ lắm rồi, do đó cứ nồng nhiệt nắm lấy Khải Lâm Na bắt đầu thảo luận về những chuyện của nữ giới. Do đó, đi chưa tới hoàng cung, trên gương mặt của Khải Lâm Na đã hiện nét vui cười, làm cho Lâm Phong bội phục gần chết, tự nhủ nữ nhân về phương diện thân hòa thì hơn hắn cái gã đại tiểu hài ra roi đánh xe ngựa như gã.

Đi được ước độ nửa khắc nữa, Nhân đức điện đã hiện ra...

Quả nhiên như sở liệu của Lâm Phong, lão sắc quỷ ngay khi thấy Khải Lâm Na lập tức giống như người trên trời, rời khỏi cửu ngũ chí tôn bão tọa của lão, tự thân đến nâng Khải Lâm Na đang quỳ bái hành lễ, ánh mắt hẹp tí chằm chằm nhìn Khải Lâm Na khẽ thanh: “Đã sớm nghe Khải Lâm Na tiểu tỷ đẹp kinh thiên hạ, quả chân danh bất hư truyền, hãy đến đây, ngồi xuống!”

Khải Lâm Na thụ sủng cả kinh đáp: “Bệ hạ quá lời, dân nữ không dám!”

Trong lòng Lâm Phong chửi thầm: “Cái lão hỗn đản chết bầm, không thấy thiếu gia quỳ cả nửa ngày ở đây sao mà không cho ta ngồi chứ!”

Mẫu thân khẽ nhíu mày, nhắc: “Hoàng huynh!”

Hoàng đế lão nhân lúc này liền phản ứng, ho khan một cái, quay về ngồi trên Cửu long bảo tọa, huy thủ bảo quần thần lui ra, nhường đại điện chỉ còn lại bốn người, rồi mới hướng tới Lâm Phong bảo: “Tên nhóc con, ngươi giúp trẫm đưa Khải Lâm Na tiểu tỷ đến đây cũng tính là đại công lao, ngươi muốn gì cứ nói ra, trẫm sẽ chu toàn cho ngươi!”

“Đa tạ cửu phụ!” Lâm Phong cố ý nói lớn và kéo dài từ “cữu phụ”, rồi tiếp: “Khải Lâm Na chính là ngoại sinh tức phụ tương lai của người, người thưởng cho con, chi bằng trọng thưởng cho nàng ấy!”

“Cái gì?” Hoàng đế lão nhân nghe thấy thế lập tức phất long bào nhảy dựng lên , thất thanh hỏi: “Khải Lâm Na tiểu tỷ chính là vợ chưa cưới của ngươi à? Chơi cái trò gì thế? Cái tên tiểu hài tử chưa ráu máu đầu nhà ngươi muốn chơi trẫm hay sao? Hỗn láo, quả là hỗn láo!”

“Ông trời ạ!” Lâm Phong đại nộ, cái lão sắc quỷ này rõ ràng là có chủ ý muốn có Khải Lâm Na, hắn làm sao không phẩn nộ cho được. Bất quá không đợi hắn có hành động ngu xuẩn, mẫu thân đã nói trước: “Hoàng huynh, Khải Lâm Na tiểu tỷ là khách quý của Lâm gia, nếu không sao muội lại nhọc công cùng nàng đến đây diện thánh. Lão gia tử cũng muốn triệu kiến nàng, như quả không có chuyện gì để nói, chúng thần xin phép cáo từ trước!

“Vô phương!” Hoàng đế lão nhân nhìn chầm chầm vào Khải Lâm Na cầu xin: “Khải Lâm Na, ta muốn sắc phong cho nàng, nàng có yêu cầu gì cứ nói ra, bất cứ điều gì ta đều đáp ứng nàng cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK