Mục lục
[Dịch] Vô Lại Kim Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phủ Khố Khắc Sâm Đạt.Lâm Phong và các thuộc hạ thân cận vây quanh chiếc bàn trong thư phòng, Lâm Phong trải tấm bản đồ da cừu ra để chúng nhân cố gắng tìm kiếm những điểm bí mật trên địa đồ.

Bên cạnh Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp chu mỏ lên cải nhau… Hai vị tiểu thư này từ lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn nhau không thuận nhãn, hai người cãi nhau mà không có một chút biểu hiện sẽ dừng lại.

.

Lâm phong kiên quyết không để ý tới chuyện giữa hai người bọn họ, tinh thần toàn bộ đặt lên bản địa đồ trước mặt.

Pháp Lạp đế lão đầu vểnh râu trắng lên nói: “ta thấy chẳng có gì đáng phải nghiên cứu, nếu như muốn biết bảo tàng ở địa phương nào thì tốt nhất hãy kiếm một tên đạo tặc giỏi tra cứu may ra có thể tìm được, đừng quên đạo tạc tài ba là những kẻ tinh thông ám ngữ!”

Lâm Trùng nói “Như sao thế được , nếu đem địa điểm tàng bảo lộ ra chắc chắn không tránh khỏi phiền toái“ .

Lâm Nhị cũng tán đồng ý kiến: “ Pháp Lạp Đế nói hay lắm , tìm lấy một tên đạo tặc nghiên cứu có thể tìm ra vị trí tàng bảo cụ thể, trong dong binh đoàn cũng có không ít đạo tặc, tùy tiện chọn ra một tên, xong việc giết đi là xong.

Khải Lâm Na cau mày lại , đương nhiên không tán thành đề nghị của Lâm nhị nhưng không nói gì.

Lâm Đại gật đầu nói: “ Cũng chỉ còn cách ấy “ .

“ Các ngươi cứ thong thả mà nghiên cứu , lão phu ta không thể ở đây lãng phí thời gian thêm một chút nào nữa “ . Lão Pháp Lạp Đế quay người đi khỏi thư phòng , trở về thực nghiệm thất của lão, Lĩnh chủ đại nhân đã ra lệnh cho lão tạo ra bảy ma thú siêu cấp cùng một thần thú, với vô số tài liệu mà lão đã khổ công mang về từ Tinh Linh chi đô. Nếu muốn những vật này trở thành đạo cụ Ma Pháp cực phẩm thì cần có thời gian, do đó lão không thể lãng phí.

Lâm Phong đột nhiên nhớ ra đã phu phục một đạo tặc là Thánh Giai cường giả, nhãn tình rực sáng nói:“Ta đã có biện pháp, các ngươi cứ ra đi, mấy ngày nữa sẽ có tin tức”.

Chúng nhân không hiểu, cũng không tiện hỏi thêm, đành khởi thân thoái lui.

Khi mấy nam nhân lui xuống, Khải Lâm Na nhỏ nhẹ :

“Chúng ta cẩn thận vẫn hơn, hiện tại Tàng Bảo Đồ trong tay chàng, nên mọi sự chú ý đều dồn về Khố Khắc Sâm Đạt, chỉ cần một người không cẩn trọngthì sự tình sẽ biến chuyển, ta có cảm giác Khố Khắc Sâm Đạt đang có ám lưu dũng động, nguy cơ tiềm phục!”

Lâm Phong cười nói: “Đây cũng là sự tình đáng lo, bất quá ta đã có tính toán.”

Khải Lâm Na tiếp tục: “chúng ta hãy trách đắc tội với nhiều người vì có nhiều địch nhân cũng chẳng phải là hảo sự “ .

Lâm Phong cười ha ha, tiến đến sát Khải Lâm Na , hôn nhẹ lên má nàng nói “ Yên tâm đi , ta tự có biện pháp“ .Nói rồi chỉ vào hỏa diễm tiêu kí, nói:

“ kì thực tấm bản đồ chỉ nơi cất giấu kho báu này chẳng có gì để mà cân nhắc tìm tòi cả , vị trí cất giấu kho báu thì mọi người ai cũng có thể nghĩ ra , nhưng trong một thời gian ngắn hiếm có ai như thế… nàng xem vị trí này là chỗ nào của đại lục “ .

Khải Lâm Na nghi hoặc nhìn Lâm Phong một lúc rồi nói “đây là nơi tiếp giáp giữa Thần Vũ Đế quốc và Cách Lâm Công .”

Lâm Phong mỉm cười: “ đúng là như thế , hỏa diễm là kí hiệu biểu trưng cho cái gì , giờ nàng đã hiểu ra rồi chứ ? “ .

Khải Lâm Na giật mình kinh ngạc : “ không thể nào là Hỏa Diễm Sâm Lâm ? . Vì Hỏa Diễm Sâm Lâm cả người và động vật đều không thể ra vào được , ngay cả thánh giai cường giả cũng không có khả năng tiến vào, nên làm sao có người cất giấu bảo tàng tại địa phương này“ .

Lâm Phong cười nói: “vì thế mới nói đây chính là nguyên nhân mà ít ai quan tâm, cố nhiên trong mắt thế nhân, không ai dám vào Hỏa Diếm Sâm Lâm nhưng nàng đừng quên là ta đã từng vào Hỏa Diếm Sâm Lâm giết được một con Xích Diễm Yêu Vương, lẽ nào người khác lại không thể đem bảo tàng cất giấu trong Hỏa Diếm Sâm Lâm, nếu như có Tị Hỏa Châu thì sao? . . “

Khải Lâm Na cau mày nói “Giả như tị hỏa châu là có thật, nhưng mấy trăm năm nay không thấy ai có bảo vật vô giá tị hỏa châu, nhưng theo chàng nói thì cũng không phải vô năng , bất quá Hỏa Diễm Sâm Lâm không nhỏ, còn phải tìm ra địa điểm cất giấu bảo tàng?

Lâm Phong cười cười , chỉ vào một hàng chữ nhỏ đựơc chú thích bên cạnh hỏa diễm tiêu kí.

Khải Lâm Na đọc : “ Nguyệt Ảnh Chi Dạ , Bách Điểu Triều Phượng . tám chữ này cho chúng ta biết điều gì ? “

Lâm Phong : “ ta đã từng nghe Ngải Lâm Uy Na nói, trước khi Chúng Thần Đại Chiến diễn ra thì đả có thâm uyên thế giới, từ viễn cổ có một phượng hoàng nữ vương thực lực cường hãn đã bị sa vào thâm uyên, sau đó xây dựng Bách Điểu Triều Phượng Tháp, mà lối vào của thâm uyên chính là Hỏa Diễm Sâm Lâm. nếu ta đoán không nhầm thì nơi cất giấu kho báu dúng theo lí sẽ được giấu ở trong Bách Điểu Triều Phượng tháp ở thâm uyên thế giới “ .

Khải Lâm Na cảm thấy không minh bạch: : “ viễn cổ vốn trong lịch sử không rõ ràng, hơn thế sau Chúng Thần Đại Chiến thì lối vòa Hỏa Diếm Sâm Lâm đã bị phong tỏa, đừng nói rằng bây giờ không ai biết thâm uyên thế giới là địa phương nào, mà năm nghìn năm trước cũng khó có người biết, bảo tàng sao có thể lưu tại thâm uyên thế giới”

Lâm Phong vẫn thản nhiên nói: “ có chí thì nên , thế thượng vô nan sự, chỉ phạ hữu nhân tâm, có thể năm đó truyền nhân của Quang Minh Đế Quốc không còn đường nào lẩn trốn đành tháo chạy vào Hỏa Diếm Sâm Lâm, cũng chính nhờ có bảo vật vô giá Tỵ Hoả Châu mà tránh được bị thiêu thành tro, sau đó phát hiện ra cửa vào thâm uyên thế giới, cuối cùng chạy vào thâm uyên thế giới cất giấu bảo tàng .”

Khải Lâm Na cười nói : Chàng nói cũng có cái hợp lí? Bất quá nghĩ lại chỉ là một cách lí giải, bây giờ phải làm sao, Chàng phải tới thâm uyên thế giới sao ? “ .

Lâm Phong cười hì hì :“ vẫn là nàng hiểu rõ ta nhất , đối với thâm uyên thế giới ta rất hiếu kì, ta muốn nhân cơ hội này tiến nhập thâm uyên thế giới , không biết chừng sẽ thu hoạch được kết quả” .

Khải Lâm Na phong tình vạn trựợng nói:“ Thiếp biết không thể khuyên chàng, nhưng thiếp muốn nói vài câu , chính là hãy vì thiếp nhất định phải cẩn thận, nếu chàng cómệnh hệ gì, thì ta biết làm sao , cũng không biết bắt đầu từ bao giờ , thiếp có tính ỷ lại vào chàng, nếu mà không có chàng , thiếp không biết mình sẽ sống ra sao đây . “

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong được nghe những tâm tình của mĩ nữ, Lâm Phong hào tình vạn trượng, vươn mình nói “ Nàng yên tâm, ta bất đắc dĩ mới phải xa nàng, ta đồng ý với nàng sẽ nhất định bình an trở về để đoàn tụ. “

Khải Lâm Na quay người , ôm lấy Lâm Phong , dịu dàng nói : “ thiếp tin chàng “ .

.

Sáng hôm sau, , Lâm Phong vẫn chưa tỉnh giấc nhưng bên ngoài đả lại truyền tiếng cãi cọ giữa Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp, tiếp sau đó cửa phòng bật mở, nhị vị tiểu thư nộ khí lao vào trong phòng, lôi Lâm Phong từ trên giường dậy . Những lời cãi vã của hai người như đồng thanh, liên miên bất tuyệt”

Đái Lệ Ti nói Toa Bối Lạp lấy long châu không trả.Toa Bối Lập lại nói như đương nhiên:

“Tất cả tài sản ta đều đả đưa ra,, ngươi còn muốn gì?”

Đới Lệ Ti tức giận nói “ những thứ rác rưởi của nhà ngươi có đem vứt ra ngoài đường cũng không có ai thèm nhặt, sao có thể sánh với Long Châu. “ .

Toa Bối Lập cũng không chịu thua kém cãi lại “ Long Châu vốn được lấy trên thân Long Tộc bọn ta, sao lại phải trả cho ngươi chứ ?” .

Đới Lệ Ti vươn tay cướp lại , nói : “ Hồ thuyết bát đạo , viên long châu này do Lâm Phong tặng cho ta , do đó nó chính là đồ của ta , không tin ngươi có thể hỏi chàng xem .”

Toa Bối Lạp tức tối nhìn lâm phong, không phục nói:“Giờ chàng hãy cầm lấy, ta không tin chàng cho ngươi”

Đới Lệ Ti hầm hầm tức tối trừng mắt nhìn Lâm Phong:“ con tiểu yêu tinh này nói có thật không ?” .

Toa Bối lập lập tức cãi lại: “ngươi mới chính là con yêu tinh , là con hồ ly tinh hại chết người mà không chịu đền mạng .” .

“Thôi!” đầu của lâm phong rối lên, tức giận hét lớn, vung tay đánh mạnh vào mông hai ả, dùng tay túm cổ tống ra ngoài cửa, phẫn nộ nói vọng ra:“Hai ngươi thật là phiền toái, sau này đừng có tìm đến phá giấc ngủ của ta.”

Hai vị tiểu nữu thoắt cái đã bị hất ra ngòai cửa, tiếp đó nghe tiếng rầm, cửa phòng đã đóng chặt, nhưng sau một lúc ngơ ngẩn lại tiếp tục lớn tiếng cãi cọ.

Lâm phong rất nóng tính, khôngn hiểu hai vị tiểu nử này kiếp trước có oán thù hay sao mà từ hôm qua tới giờ cứ gặp nhau là cãi vã. Khó khăn lắm Lâm Phong mới có một giấc ngủ ngon lại bị hai tiểu nử phá hỏng, giờ ngủ tiếp được thì quả là quái sự.

Nghe thấy tiếng cãi cọ từu xa, bọn họ chạy vào phòng Khải Lâm na nhờ phân định.

Lâm phong thở dài lắc đầu, bị hai tiểu nữu làm loạn không thể ngủ được.

Chuẩn bị gọi thị nữ tới phục thị y phục thì tiểu Toa Lị Na bưng một chậu nước đẩy cửa tiến vào, đặt chậu nước sang một bên, chạy đến trước giường Lâm Phong mở to cặp mắt nhìn Lâm Phong đang ngồi trên giường, cao hứng nói:“Công tử đã dậy rồi, để Toa Lị Na phục thị y phục!’

“Uhm” Lâm Phong nói “Toa Lị Na ngoan lắm, ai bảo nàng đến phục thị ta?”

Toa Lị na leo lên giường, đôi má chợt hồng, lấy hết dũng khí nói:“là tự Toa Lị Na muốn phục thị công tử, công tử không vui sao?”

“Vui chứ, đương nhiên hoan hỉ!” Lâm Phong hôn nhẹ lên đôi má xinh xinh, trong tâm thoải mái để Toa Lị Na phục thị y phục”.

Sau bữa cơm trưa , Lâm Phong đang nghĩ xem khi nào hai lão gia hỏa sẽ quay trở về thì chợt nghe thấy từ trên không trung có hai tiếng hạc vọng lại , Lâm Phong vội ra xem xét, là hai Băng Sương Cự Hạc hạ xuống đình viện, trên lưng chúng không phải là hai vị lão La Đế Phong và Tạp Lạp Kì thì còn ai vào đây nữa .

Tạp Lạp Kì đương nhiên là rất kinh ngạc khi thấy Lĩnh chủ đại nhân tự thân xuất môn nghênh đón, đối với việc này vô cùng mãn ý. Cặp mắt vốn đã bé của lão nay khi cười lại càng bé như sợi chỉ, Tạp Lạp Kì nói với La Đế Phong đang hạ mình khỏi thân hạc: “Thế nào, ta đã nói Lâm tiểu tử sẽ tự thân xuất môn nghênh tiếp, lần này nguơi thua rồi, đã tâm phục khẩu phục chưa?”

La Đế Phong hiển nhiên là không ngờ Lâm Phong lại xuất hiện, nên khuôn mặt u ám, dáng vẻ đau khổ, nghĩ sao lần này lại thua cược lão đầu Tạp Lạp Kì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK