Mục lục
[Dịch] Vô Lại Kim Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức Lâm Phong xuất binh vừa mới truyền đến tai lĩnh chủ Tây Phương tứ lĩnh đã làm chúng đại kinh thất sắc. Tứ lĩnh chủ một mặt phái sứ thần tới đế đô để nỗ lực bày tỏ lòng trung thành, đồng thời lại bí mật phái sứ thần đi tới các quốc gia khác cầu viện, lại càng qua lại với Tỉnh Thái gia tộc, chỉ rõ đạo lý gắn bó khăng khít như môi với răng.

Nhưng các đại đế quốc lại đang bận bịu công tác thay thế quyền lực với những bổ nhiệm mới, làm gì có thời gian chú ý đến một chú cá nhỏ như bọn Tứ lĩnh. Họ không phải trốn tránh mà là không gặp, lại bằng mọi cách thoái thác, tống cổ sứ thần đi.

Hai mươi vạn cuồng phong thiết kỵ của Bố Đạt Luân bảo đột nhiên thẳng tiến, đóng quân trên bình nguyên Hách Nhĩ Ba Lãng, chỉnh đốn quân đội chờ phát binh, làm ra vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công Thạch Đà bảo. Tỉnh Thái gia tộc đâu dám hành động, lại càng không có tâm tình quan hoài tới sự sống chết của Tây Phương tứ lĩnh. Hiện giờ đế đô đã bị Lâm gia hoàn toàn khống chế, các quốc gia khác lại bận công cuộc thanh tẩy quyền lực của mình. Bọn chúng chỉ có thể ẩn núp trong Thạch Đà bảo giống như một con rùa đen mà thôi.

Cùng lúc này, Thiết Huyết quân đoàn phó soái Lâm Khiếu Vân đã tiến đến đại doanh tuyến phía nam, binh vượt qua Đế Ba La thành, từng bước tiến lên phía trước. Quân tiên phong hướng thẳng dọc theo Thương Lãng cổ đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công Xích Lí Hoạt bảo.

Tây Phương tứ lĩnh cầu viện các phương không có kết quả, đành phải phái trọng binh tử thủ Xích Lí Hoạt bảo. Khải Đức Lạp Tư gia tộc đã tự thân điều động mười vạn trọng binh đóng giữ tại Bố La Đinh bảo, muốn dựa vào quan ải vang danh đại lục đệ tam hùng quan này để ngăn chặn ba mươi vạn đại quân Khắc Khố Sâm Đạt.

Bố La Đinh cổ bảo kẹp giữa hai ngọn núi, dựa vào núi mà trông ra, giống như một tòa bảo lũy cự đại tựa vào giữa sườn núi, đích thực là nơi hiểm yếu “một người giữ quan, vạn người không thể khai thông”. Mấy trăm năm trước, tiên tổ của Lâm gia sử dụng năm mươi vạn đại quân cường công Bố La Đinh cổ bảo chỉ có năm vạn người đóng giữ mà cũng đã phải trả một cái giá nặng nề với mười vạn tướng sĩ hy sinh.

Mặt trời mới mọc, ánh bình minh chiếu sáng khắp nơi.

Trên cánh đồng bát ngát phía ngoài Bố La Đinh cổ bảo, ba mươi vạn đại quân nối liền thành một khối, cờ xí tung bay rợp trời, kêu phần phật. Trên mỗi ngọn đại kỳ nền trắng ở hai bên trái phải, nổi bật một cái đầu nhỏ ưu mĩ, dáng điệu của một con Bạch long ôn thuần và một con Hỏa phượng hoàng đang dục hỏa trùng sinh. Trên soái kỳ nền vàng ở giữa chính là một chữ “Hán” rất to, chỉ là không ai hiểu chữ “Hán” đó có nghĩa là gì.

Dưới soái kỳ ở trung quân, Lâm Phong thúc ngựa đứng thẳng, nhìn Bố La Đinh cổ bảo kẹp giữa hai ngọn núi ở xa xa, quay sang cười nói với tùy tùng: "Mấy trăm năm trước, tổ tiên Lâm gia ta cường công quan ải này, đã phải trả giá bằng sinh mệnh của mười vạn tướng sĩ. Ngày nay, quân đội của ta chẳng mất chút mảy may sức lực, đã có thể công phá đại lục đệ tam hùng quan này. Các ngươi tất sẽ lưu danh hậu thế, vĩnh viễn lưu truyền sử xanh, trở thành tấm gương của danh tướng đời sau!"

"Thề sống chết đi theo đại nhân!" Chúng tướng hai mắt biến thành màu hồng kích động, khuôn mặt hiện rõ sự cuồng nhiệt. So với việc được lưu truyền sử xanh, danh lợi phú quý trôi qua trong nháy mắt kia chỉ đáng là gì cả. Có thể lưu truyền đại danh của bản thân trong sử sách, để cho danh tướng đời sau tới chiêm ngưỡng, mới là mục tiêu lớn nhất mà mỗi một nam nhân của chốn sa trường truy cầu.

"Nơi bách chiến, tất có anh hùng lớp lớp xuất hiện. Giờ đây chính là lúc các ngươi viết lên sự huy hoàng!" Lâm Phong cười dài ha hả, thanh âm truyền khắp ba quân, truyền tới tai mỗi vị tướng sỹ bên địch trong Bố La Đinh cổ bảo. Hai đội quân Bạch long cùng Hỏa phượng đứng hai bên đồng thời kêu lên hô ứng, tướng sỹ phía địch không thể không kinh hãi thất sắc.

Lâm Phong giơ tay lên, cờ lệnh phất động, trung quân lập tức nhường ra một khoảng đất trống lớn.

Lam quang lóe lên, ba trăm vị ma pháp sư trang bị đến tận răng được thả ra. Để tránh hiểu lầm, vũ trang của bọn họ không giống với Thiết Huyết thân vệ, từ đầu đến chân bọn họ mặc bộ chiến giáp dùng tinh kim che kín, trên người ma pháp sư mang đủ loại đạo cụ ma pháp, ngay cả trên cổ cũng đeo dây chuyền ma pháp cực phẩm.

"Nổi trống tiến binh!" Lâm Phong hạ lệnh một tiếng. Cờ lệnh ở trung quân phất động. Tiếng trống chấn thiên vang tới tận chân trời, quạt lên thanh âm hài hòa của chiến tranh. Năm vạn kỵ binh Khắc Khố Sâm Đạt áp trận, năm vạn bộ binh xếp thành phương trận (trận hình vuông), từng bước tiến lên phía trước, tới cự li cách tầm bắn của cung tên hơn năm chục mét mới dừng trận hình lại.

Hai đại binh đoàn Bạch Long, Hỏa Phượng và mười vạn Thiểm Tộc thiết kỵ ở hai cánh hô ứng với nhau, bày ra trận hình tam giác. Phương hướng của đầu trận đối diện thẳng với cổng thành Bố La Đinh cổ bảo. Một khi bên địch sử dụng kỵ binh xuất thành tập kích, họ liền có thể từ hai bên đánh giết về phía trước.

Phương trận của bộ binh từ chính giữa phân ra thành hai. Ba trăm ma đạo sư, trơng vòng vây bọc của ba nghìn cuồng chiến sĩ, chầm chậm tiến lên. Chỉ đợi Lâm Phong hạ lệnh một tiếng, vô số đạo mưa lửa từ trên trời giáng xuống sẽ được triệu hoán ra, rơi chuẩn xác xuống thành lâu của Bố La Đinh cổ bảo, làm cho bức tường cách cổng thành cổ bảo mấy dặm về phía trái hoàn toàn bị bao phủ dưới làn mưa lửa.

Trên thành lâu, mấy đạo ma pháp hộ tráo vừa lóe lên, thì đã bị mưa lửa khắp bầu trời dìm ngập.

Mưa lửa đỏ thẫm, lấp lánh quang hoàn đoạt mệnh, tưới xuống đầu tướng sỹ bên địch. Bức tường thành dài mấy dặm cũng nhanh chóng biến thành một bức tường rừng rực lửa. Tiếng kêu bi thảm của tử vong vang lên đầy trời. Vô số binh lính biến thành các quả cầu lửa, từ trên tường thành cao đến gần mấy chục trượng rơi xuống, sau đó thì không còn một thanh âm nào.

Hỏa hệ ma pháp sở hữu lực sát thương cường hãn nhất trong các ma pháp. Một đoàn mưa lửa do ba trăm ma đạo sư công kích, nếu như không sớm xác định rõ mục tiêu tiến công, thì cho dù là phá hủy một nửa Bố La Đinh cổ bảo thì cũng đủ.

Đội ngũ pháp sư hoa lệ như thế này, cho dù là Lãng Nguyệt đế quốc, một đất nước có pháp sư cũng không thể so sánh thực lực cao thấp cùng Khắc Khố Sâm Đạt được. Nói cho cùng, Tây Phương tứ lĩnh chẳng qua chỉ là một thổ hoàng đế, pháp sư cao cấp cũng kiếm không ra, sao có thể chống lại được ma đạo quân đoàn có thực lực toàn từ cấp ma đạo sư trở lên này của Khắc Khố Sâm Đạt.

Lam quang lóe lên, ba trăm pháp sư được thu vào trong Tinh thần giới chỉ.

Cờ lệnh phất ra, tiếng trống lại lần nữa quạt lên thanh âm hài hòa của chiến tranh.

Hai vạn trọng trang binh sĩ mang xe công thành tấn công về phía Bố La Đinh cổ bảo đứng sừng sững giữa hai ngọn núi.

Tường thành đã biến thành một biển lửa, vô số sinh mệnh tiên huyết cũng bị cơn mưa lửa vô tình đoạt đi. Quân phòng thủ trong thành bị công kích ma pháp bất ngờ này đánh thành đầu cháy đen hết cả, không hề có phản ứng đáp lại, đâu còn có thể ngăn cản hiệu quả bước chân tiến tới của Hoa Hạ quân đoàn.

Ba tòa cổng thành nhanh chóng bị phá khai. Quân thủ thành cũng phản ứng lại, nhưng tường thành đã biến thành bức tường lửa, dụng cụ phòng thủ đã chuẩn bị tốt thì bị phá hủy. Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn cổng thành bị phá khai mà vô lực ngăn cản.

Một đội kỵ binh từ trong thành đánh giết ra. Cờ lệnh phất động, bộ binh nhanh chóng lui lại phía sau. Tiếng kèn lệnh của kỵ binh xung phong vang lên tiếp sau đó. Lâm Trùng thét dài đáp lại, một mình một ngựa đi đầu, dẫn năm vạn thiết kỵ bản bộ giết tới, đánh thẳng vào giữa cổng thành.

Hai cánh quân ở hai bên của Ba Phỉ Đặc và La An Đạt nóng lòng lập công, sớm đã chờ đợi đến sốt ruột. Tiếng kèn lệnh vừa vang lên, lập tức dẫn đại quân bản bộ từ hai bên cổng thành đánh giết tiến vào. Trong nhất thời, tiếng la giết và tiếng ngựa hý vang lên đinh tai nhức óc, đan xen lẫn nhau, tựa hồ như muốn lật tung cả bầu trời xanh thẳm.

A Lỗ Thai thúc ngựa đứng bên cạnh Lâm Phong, cố gắng kiềm nén chiến ý cuồng bạo của bản thân. Chiến mã dưới hông cũng bị cảm nhiễm bởi nỗi háo hức của chủ nhân, dùng móng trước dậm dậm xuống nền đất với vẻ sốt ruột, phát xuất một tiếng trầm hống nặng nề.

Quân cận vệ của Lâm Phong nhìn chằm chằm về phía đại quân ở cổng thành, đôi mắt cũng đã chuyển hồng. Những tên gia hỏa này vốn bò ra từ trong đống người chết, chỉ cần vừa nhìn thấy huyết dịch, thần sắc bọn họ đã bị màu hồng của huyết tinh thay thế. Chỉ là lúc này, chiến ý cùng sát khí ức chế không được của bọn họ lại đang bị một cỗ khí tức nhu hòa áp chế, làm thế nào cũng không khuyếch tán ra được.

Lâm Phong ngưng mục nhìn chăm chú một hồi, rồi mới quay đầu lại cười hỏi: "Có phải đang rất muốn xông lên giết địch không?"

A Lỗ Thai cười gượng một tiếng, khuôn mặt bờm rồng hơi đen lại, đáp: "Thiểm tộc chúng ta chỉ có A man xông lên phía trước nhất, không có ông vua trốn tránh ở phía sau cùng. Nếu để cho ta đích thân ra trận giết địch, số dũng sĩ ngã xuống dưới chân địch nhân cũng sẽ giảm thiểu vài người!"

"Xuất phát điểm không sai, nhưng lại là cách nhìn hạn hẹp!" Lâm Phong nói tiếp: "Hai quân giao phong, đại cục làm trọng. Làm tướng thì phải nắm chắc toàn bộ chiến trường, chứ không phải xung phong lên trước. Như thế tuy có thể đạt được cái khoái cảm nhất thời, nhưng lại dễ bỏ lỡ đại cục. Phải hiểu rằng chiến trường là chiến trường của ba mươi vạn đại quân, không phải là chiến trường của một cá nhân ngươi!"

A Lỗ Thai hiển nhiên cũng không thể thấu triệt cái thứ phong cách tác chiến này mà Văn Lai nhân lý giải, chỉ im lặng tiếp nhận.

Lâm Phong cũng không giải thích, quay đầu nhìn về phía xa, thần niệm tán phát ra, từng bước áp chế chiến ý cuồng nhiệt đang bốc lên của tướng sỹ quân cận vệ, tâm tĩnh bình hòa nhìn chăm chú chiến trường phía xa xa.

Lúc này, ba lộ đại quân đã từ cổng thành bị phá vỡ mà đánh giết vào. Quân phòng thủ trong thành đa phần là bộ binh. Lâm Trùng một mình một ngựa dẫn đầu, gót sắt giẫm bùng lên một vùng huyết quang, phá thông trận hình binh bộ của quân thủ thành, đánh giết thẳng vào.

Thiểm tộc thiết kỵ lại càng hung hãn, sau khi đánh giết vào trong hai cửa thành liền quay ngựa chia nhau tấn công đánh sâu vào các nơi phòng thủ của địch, phát huy triệt để năng lực cường đại của kỵ binh, dồn ép địch quân co cụm, loan đao loạn trảm huyết quang đầy trời. Thủ quân trong thành khóc kêu cha kêu mẹ, nhất thời tán loạn cả lên không thành đội ngũ.

Bọn họ tuy cũng là những chiến sĩ tinh nhuệ, nhưng lại mất đi cái thế dựa lưng vào Cổ bảo, đa phần là bộ binh, đáng thương thay bây giờ lại bị lâm vào cái cảnh đặt trước mặt của đám Thiểm tộc thiết kỵ với chiến giáp cao cấp của Khắc Khố Sâm Đạt. Thành ra bọn lính này bây giờ chẳng khác gì những con cừu non dưới con dao đồ tể, chỉ có thể rên rỉ vô lực ngã gục trước nanh vuốt của đám sói hung tàn kia.

Chém giết từ sáng đến đêm rồi từ đêm cho đến lúc mặt trời mọc, cuộc chiến này cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi tiếng hò hét chém giết trong thành dần dần ít đi, Lâm Phong mới khẽ thúc chiến mã, Bạch long buồn bực không được tham chiến không nhẫn nại được gào lên một tiếng, bốn vó tung bay, như một ánh sao chổi lao thẳng vào trong cổng thành.

Đám cận vệ cả một ngày đêm không chợp mắt thấy cảnh đó liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lao theo Lâm Phong về hướng cổng thành, trong lòng âm thầm hi vọng may mắn ra còn được chém giết phát tiết một hồi.

Sau khi Lâm Phong vào thành chỉ thấy khắp nơi tàn chi đoạn thể, những binh sĩ chưa chết thì đang nằm rên rỉ trong những vũng máu chờ đợi nhát chém ân xá cuối cùng, khói lửa bốc lên ở nhiều nơi, máu chẩy lênh láng trên các con đường, tanh hôi vô cùng, chiến tranh quả thực quá tàn khốc.

Thỉnh thoảng tại một số nơi còn vang lên những tiếng hò hét rồi kêu la thảm thiết của một số bộ phận địch quân ngoan cố chống cự bị chém giết không thương tiếc.

Lâm Phong cố tránh không để cho những suy nghĩ sầu muộn quấy rối, giục ngựa tiến thẳng về phía phủ của thành thủ.

Lúc này, trong phủ của thành thủ, Lâm Trùng và tướng sĩ đã tiêu diệt nốt lực lưỡng đề kháng cuối cùng ở đây, đang xử lí các công tác chiến hậu, thấy Lâm Phong đên vội vàng lao tới chào nói: “Đại nhân, Ba Phỉ Đặc tướng quân và La An Đạt tướng quân hiện đang thống lĩnh Bạch Long và Hỏa Phượng binh đoàn truy kích ba vạn kỵ binh địch trốn chạy từ phía đông thành ra ngoài.”

Lâm Phong nhíu mày hỏi: “Tình huống chiến sự thế nào?”

Lâm Đại ở gần vội báo cáo: “Ngoại trừ ba vạn kỵ binh địch đang trốn chạy, bẩy vạn bộ binh thì bị tiêu diệt mất ba vạn, bốn vạn còn lại đã đầu hàng rồi!”

Lâm Phong bước thẳng vào trong đại sảnh, ngồi vào soái vị rồi nói: “Khải Đức Lạp gia tộc tại Khắc Đặc Lí Áo hành tỉnh chỉ có khoảng mười vạn quân chính quy, toàn bộ đóng ở đây. Thủ phủ Đỗ Á Thành cũng chỉ có năm vạn hai ngàn binh là cùng, giờ Bố La Đinh cổ bảo đã bị công phá, ba vạn kỵ binh kia nhất định chạy về hướng Đỗ Á Thành. Truyền tướng lệnh của ta, lệnh cho Ba Phỉ Đặc và La An Đạt đuổi đến Đỗ Á Thành thì đóng binh hạ trại, không được tự ý vọng động.”

Một sửu nam ở phía sau hắn lập tức bước ra khỏi đại sảnh, chỉ nghe tiếng hạc kêu một cái, một hồng đỉnh hạc xuất hiện nhằm hướng đông nam cất cánh bay đi.

Lâm Phong quay đầu lại hỏi: “Bình dân bá tánh phản ứng ra sao?”

Lâm Nhị hung hăng bẩm báo: “Bình dân phản ứng thật kịch liệt dị thường, sau khi quân ta tiến vào thành phần lớn bình dân trong thành đều trở nên kích phẫn, thường âm thầm đánh lén tướng sĩ của chúng ta.”

Lâm Phong nhíu mày nói: “Chiến hỏa nổi lên, bình dân đáng nhẽ phải đóng cửa không ra ngoài mới phải, sao chúng lấy can đảm ở đâu ra mà lại dám đánh lén quân đội ta chứ!” Đột nhiên trong thâm tâm chợt lóe sáng, liền hỏi tiếp: ”Phía giáo hội có động tĩnh gì không?”

Lâm Trùng đáp: “Thuộc hạ đã phái người bí mật đến giám sát giáo đường, đám cẩu tẩu giáo hội đó giờ đang chốn trong giáo đường khóa cửa không ra.”

Lâm Phong trầm tư một lúc rồi nói. “Ngươi trước tiên hãy tìm cách an định bá tánh trong thành, những việc khác lát nữa bàn sau!” Nói xong đứng dậy đi vào trong hậu đường.

Vừa vào tới thư phòng, một số thị nữ hoa dung ảm đạm dưới sự chỉ đạo của đám thân vệ đang dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Lâm Phong nói với đám thân vệ một vài câu, cho bọn thị nữ kia lui hết xuống rồi một mình tiến vào trong thư phòng. Bỉ Đặc vô thanh vô thức đã xuất hiện ở phía sau hắn.

Lâm Phong sau khi ngồi tại thư án mới hỏi: “Đám bình dân trong thành tại sao lại có những hành động như thế?”

Bỉ Đặc đáp: “ Bình dân trong thành đa phần là tín đồ, nhiều ngày trước giáo hội đã tung tin khắp nơi rằng người chính là ma quỷ chuyển thế, một khi công phá được Bố La Đinh cổ bảo thì sẽ biến nơi đây thành lò mổ. Giáo hội còn cổ động đám bình dân trợ giúp quân thủ thành phòng thủ, âm thầm đứng đằng sau chủ sự mọi việc này là đại chủ giáo Bá Trữ của đại giáo đường.”

“Vậy là giáo hội nhúng tay vào!” Lâm Phong lạnh lùng nói, vẫy tay ra hiệu cho Bỉ Đặc thối lui rồi khởi thân bước ra khỏi thư phòng, mang Lâm Nhị và ba ngàn thiết huyết thân vệ lập tức đến đại giáo đường. Chỉ thấy tại đây một doanh kỵ binh đoàn đã hoàn toàn vây quanh giáo đường, ngoài ra không thấy bất kỳ một nhân ảnh nào.

Thấy Lịnh chủ đại nhân tự thấn đến, tướng chỉ huy ở đây vội vàng đến ra mắt, Lâm Phong đưa tay vẫy hắn đến rồi hỏi: “Bên trong kia có bao nhiêu binh mã?”

Tên tướng đó đáp: “Khoảng năm ngàn thủ hộ kỵ sĩ quân đoàn.”

Lâm Phong ra hiệu cho hắn thối lui, chỉ thẳng vào cửa chính của đại giáo đường quát to: “Mau đập nát cái cửa chính kia cho ta!”

Lâm Nhị liền hô lên một tiếng, chiến mã lập tức dần dần tiến lên, khi cách cửa chính khoảng ba thước thì dừng lại, Lâm Nhị lại quát một tiếng nữa, năm khẩu kim thương hỏa pháo đồng thời khai hỏa, năm luồng lửa đỏ sẫm lóe lên bắn thẳng vào đại môn đang đóng chặt của giáo đường.

“Oanh” một tiếng vang lên, đại môn của đại giáo đường ngay lập tức bị phá tung ra, Lâm phong vẫy tay quát lớn: “Giết sạch hết cho ta.”

Ba ngàn thiết huyết thân vệ đồng thanh hô lên, cuối cùng cũng có dịp phát tiết, con bà nó, làm sao chúng có thể trì hoãn được, lập tức hình thảnh đội ngũ rầm rầm lao thẳng vào trong đại giáo đường đối mặt với năm ngàn thủ hộ quân đoàn kia mặc sức chém giết.

Giáo hội hầu như ở mỗi một quốc gia đều có một giáo đường trong mỗi một tòa đại thành, công việc ở đây do một chủ giáo phụ trách công việc truyền bá thần quang và được thủ hộ kỵ sĩ quân đoàn bảo vệ, nên đám kỵ sĩ này danh tiếng tuy rất uy phong, nhưng thực ra chỉ là một lũ vô lại mặc lên những bộ ngai giáp ra vẻ hùng hùng hổ hổ, bám lấy thế lực của giáo hội mà khi phụ bình dân bá tánh. Lũ kỵ sĩ này làm sao có thể đối đầu với quân đội chính quy, chứ đừng nói đến có khả năng chống cự lại Thiết huyết thân vệ quân đoàn của Lâm Phong.

Những tiếng kêu la thảm thiết hòa cùng sát thanh vang lên khắp nơi trong đại giáo đường thần thánh trang nghiêm. Ba ngàn thiết huyết thân vệ như ma quỷ vừa từ trong địa ngục chui ra, nhìn cái lũ người đại biểu cho chánh nghĩa Quang minh thần lộ ra nụ cười hung ác, tựa hồ như đang cười nhạo Quang minh thần vô năng vô lực, để cho thánh địa giáo đường tràn ngập quỷ khí mà cũng chẳng làm gì được.

Đám doanh kỵ binh vây quanh giáo đường thấy Thiết huyết thân vệ phát uy mà mắt đỏ hồng lên ghen tị, ngó nghiêng thấy Lâm Phong gật đầu liền khẩn trương thúc ngựa lao vào chém giết hòng lập chiến công oai hùng để còn thụ hưởng những vinh dự cùng địa vị cao quý.

Đến giữa trưa, năm ngàn thủ hộ kỵ sĩ quân đoàn toàn bộ bị tiêu diệt, Lâm Nhị toàn thân tắm máu, trông như một ma vương từ Tu La địa ngục bước ra, kéo theo một tên quý tộc toàn thân run rẩy, mặt mày trắng bệch chạy đến trước ngựa của Lâm Phong. Thì ra tên quý tộc này chính là Bá Trữ đại chủ giáo mà Lâm Phong đang muốn tìm kiếm.

Lâm Phong thúc ngựa tiến lên, dùng trường tiên nâng cằm của đại chủ giáo lên, chỉ thấy một tên hồng y đại chủ giáo này mặt trắng bệch, thân hình run rẩy, nhãn thần hoảng loạn, không còn cái dáng vẻ oai hùng trừ ma diệt quỷ hồi nào tại giáo đường nữa.

“ Ma thần tại thượng!” Lâm Phong cố ý thốt lên một câu mà giáo hội không muốn nghe ở bất cứ đâu: “Hồng y chủ giáo đại nhân thân ái, ngài thực muốn ta đưa ngài đi gặp Vinh ni tạp đại thần a, nếu ta muốn giữ lại tiểu mệnh của ngài, không biết có hiệu lực gì hay không?”

Hàng ngàn tướng sĩ ở xung quanh cười ồ lên, hàng loạt các ánh mắt chế nhạo khinh bỉ đổ dồn lên thân hình của Bá Trữ đại chủ giáo.

Bá Trữ đại chủ giáo cả thân hình run lên cầm cập quỳ ở dưới đất, miễn cưởng nở một nụ cười gượng gạo xiểm nịnh nói: “Nguyện vì Lịnh chủ đại nhân ra sức!”

“Tốt lắm!” Lâm Phong chỉ về hướng một nhóm bình dân đang mang vác cuốc xẻng tụ tập ở phía xa không dám tiến đến sát nơi này, nói: “Ta tin tưởng Bá Trữ chủ giáo là người thông minh, làm cách nào để xử lí đám bình dân bá tánh kia chắc không cần ta phải nhắc nhở hướng dẫn!”

“Lịnh chủ đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhấ định làm ngài vừa lòng!” Bá Trữ giáo chủ thần tình biến đổi, lồm cồm bò từ dưới đất đứng dậy, chạy vội đến trước đám bình dân kia nói to: “Ta, từng là người hầu trung thành tối cao của …Quang minh thần, Hồng y chủ giáo Bá Trữ hiện tại đứng trước mặt các ngươi nghiêm chỉnh tuyên bố, Quang minh thần chỉ là kẻ hư ngụy, vô sỉ, tiểu nhân.”

“Hắn muốn ngu lộng các ngươi, chỉ muốn lợi dụng các ngươi mà thôi. Thánh điển có nói: Hãy tin ta suốt đời suốt kiếp. Vậy các ngươi đã gặp người nào có thể sống vĩnh hằng trường tồn cùng thời gian chưa? Thế nên tất cả đều là những điều chó má cả, tất cả đều là những âm mưu bịa đặt, vì vậy tại sao Văn Lai nhân chúng ta phải hầu hạ cái đám điểu nhân kia như những nô lệ chứ. Sở dĩ ta phải luồn cúi chúng vì ta từng ham sống sợ chết, bị chúng uy hiếp mà dấu diếm sự thật cho chúng, để chúng cao cao tại thượng tiếp tục lừa dối mọi người!”

Bá Trữ giáo chủ thở dài một hơi, nước mắt tuôn trào, tiếp tục nói: “Hiện tại Khắc Khố Sâm Đạt anh minh thần vũ Lịnh chủ đại nhân đã tới cứu vớt chúng ta, ta sẽ không còn sợ hãi nữa, ta phải lột trần cái mặt nạ giả dối của đám điểu nhân kia, những tiện dân ngu xuẩn các ngươi lại còn dám ngăn cản đại quân chính nghĩa của Lịnh chủ đại nhân, các ngươi thực là tội nhân của nhân loại, các ngươi sẽ bị người đời thóa mạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK