Mục lục
[Dịch] Vô Lại Kim Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc tịch dương nhuộm hồng trời đất,trên thảo nguyên bao la, Cuồng Phong Thiết Kị thuộc Thiết Huyết Quân Đoàn và hai quân đoàn Thiết Kị của bộ lạc Sát Nhĩ Ba đang ở tình huống không thể dừng lại, triển khai một trường sanh tử huyết chiến, tiếng hí vang lừng của chiến mã hòa vào trường âm thanh hãm sát của hơn mười vạn người làm chấn động đại địa, tựa hồ như Đại Địa Nữ Thần đang khóc than.

Mặc Cáp Nguyên và Cáp Đạt Căn Tư nóng lòng muốn quay về đại doanh cứu viện, nhưng hiện tại vô pháp thoát khỏi truy kích phía sau, chung quy cũng phải quay đầu lại cùng mười bốn vạn Cuồng Phong Thiết Kị chánh diện giao phong trên đại thảo nguyên.

Còn Lâm Khiếu Đường vốn cũng không thể để cho mười vạn Thiết Kị này quay về chi viện, thế nên cả hai bên đều không tránh khỏi tình huống này, một trường chiến tranh thảm liệt chung quy cũng đã bắt đầu trên thảo nguyên. Thiểm Tộc Thiết Kị tuy là hãn dũng, nhưng lại chiến đấu tự do, không theo một thế trận nào cả. Ngược lại, Cuồng Phong Thiết Kị kinh lịch xa trường đã lâu, không ai không là tinh binh cường tướng, kị binh bài thành một trận hình trùng phong nghiêm mật, liên tục xé toạc ngực của địch nhân.

Âm thanh xung sát vang vọng, máu chảy thành sông, hai binh chủng tối tinh duệ của Thản Tang Đại Lục vốn cười ngạo với cái chết, tất cả đều là dũng sĩ vốn đã vào sinh ra tử, không một ai có tư tưởng thối lui, cũng không có một cá nhân nào sợ hãi, họ chỉ biết đi theo soái kì của chủ tướng để từ cái chết tìm được cơ hội sống, tìm đến chiến thắng ở bờ bên kia.

Chủ tướng của Thiểm tộc vĩnh viễn không giống như chủ tướng của Văn Lai nhân núp tại hậu phương để binh sĩ xông lên trước còn mình thì toàn theo sau, dùng sinh mệnh của binh lính đổi lấy vinh dự. Ngược lại mỗi vị tướng của Thiểm tộc Thiết Kị đều là dũng sĩ ở tại tiền tuyến, hai Thiểm tộc A man đương nhiên không thể trốn ở phía sau để hưởng thụ thành quả chiến thắng được.

Người Thiểm tộc tôn trọng anh hùng, như quả không phải tải chiến trường biểu hiện võ dũng của chính mình, thì chắc chắn không thể trở thành vương giả. Vì thế, hai vị Thiểm tộc A Man đều là người xông lên đầu tiên ở tiền tuyến.

Lượt mưa tiễn đầu tiên tiếp xúc, đôi bên vô số nhiệt huyết nam nhân ngã xuống, xạ thuật tinh nhuệ của Thiểm Tộc chiến sĩ gây thương vong lớn cho Cuồng Phong Thiết Kị, nhưng Cuồng Phong Thiết Kị cũng không phải nhược, mưa tiễn phô thiên cái địa bắn cho Thiểm tộc chiến sĩ người đổ ngựa ngã, lại còn quân đoàn một trăm Ma Pháp Sư làm Thiểm Tộc Thiết Kị khổ không chịu nổi.

Bất quá người Thiểm Tộc là những dũng sĩ năm nào cũng phải đối kháng với tự nhiên, miễn là không phải vết thương trí mệnh thì vẫn hùng dũng vung Trảm Mã Đao, dùng máu của mình bảo vệ nhà cửa và gia quyến.

Lực công kích của Ma Pháp quả thật là cực kì hữu hiệu, bất quá nói đội ngũ một trăm Ma Pháp Sư có thể tiêu diệt mười vạn Thiểm Tộc Thiết Kị năng lực siêu cường thì nghe quá nhảm nhí rồi.

Đến lúc hai quân đoàn cuối cùng bắt đầu xáp chiến, Lâm Khiếu Đường lập tức bỏ toàn bộ Ma Pháp Sư vào trong Không Gian Giới Chỉ chế từ tinh thần huyễn kim, rồi dẫn đại quân xông lên đối đầu với Thiểm Tộc Thiết Kị.

Tinh Thần giới chỉ đương nhiên là Lâm Phong phát cho trước đó, và cũng chỉ có Không Gian Giới Chỉ làm từ tinh thần huyễn kim là có thể mang người sống mà thôi.

Chém giết từ khi mặt trời lặn đến tận lúc tờ mờ sáng, rồi lại chém giết từ tờ mờ sáng đến lúc mặt trời sắp lặn, ánh sáng mặt trời còn sót lại nhuộm đỏ cả bầu trời, cùng với dòng sông máu bên dưới tạo thành một hình ảnh vừa đẹp vừa quỷ dị. Thiểm Tộc dũng sĩ mắt đỏ ngầu, nam nhân Lâm Gia mắt cũng đỏ không kém, họ đều là nam nhân coi thường cái chết, đều can đảm xông lên đầu, dùng máu của địch nhân để chứng minh vũ dũng của mình.

Chiến trường kéo dài hàng chục dặm, hai vị Thiểm Tộc A Man dẫn vài dũng sĩ tung hoành không hề bị ngăn trở, Lâm Khiếu Đường cũng dẫn thân binh đồ sát chiến sĩ Thiểm Tộc một cách vô tình, song phương đánh giết tới tê cả tay.

Bất thình lình, một tiếng long ngâm chấn nhiếp cửu thiên cất lên trên đại thảo nguyên, một dòng hồng lưu kim sắc xuất hiện ở chân trời, tựa như cơn bão trên thảo nguyên, chỉ một thời gian ngắn đã tiến đến rìa ngoài của chiến trường, xông thẳng vào chiến trường chém giết một cách tàn khốc, công thẳng xuyên qua trận doanh Thiểm tộc với lực lượng cường hoành vô bỉ, tiêu diệt ngay một lộ quân trước trận tuyến của Cuồng Phong Thiết Kị.

Lâm Phong một người một ngựa đi đầu, kẹp Thiên Hương Công Chúa trên lưng Bạch long, ngân sắc trường tiên hoành tảo bát phương, từ trên Bạch Long Mã cao giọng hét: “Nam nhân đổ máu sa trường, da ngựa bọc thây. Các dũng sĩ, thắng lợi vĩnh viễn thuộc về nam nhân của Lâm Gia, hãy dũng cảm lên, cầm lấy vũ khí, dùng máu của lũ Thiểm tộc man tử này đổi lấy tài phú cùng địa vị!”

Âm thanh trên không vang vọng cả chiến trường, rót vào tai từng vị dũng sĩ, mười vạn dũng sĩ cùng lúc hét lớn, thanh chấn tứ dã, tinh thần vốn đã có cảm giác bất kham như được tái sinh, chiến ý tại thời điểm đó tăng cao đến đỉnh điểm.

Lâm Phong thúc ngựa xoay đầu, lại

dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ đánh giết vào trận doanh Thiểm tộc, Tạp Lí Tây đơn thủ giữ soái kì, khẩn trương theo sau ngựa của lĩnh chủ, soái kì như quét tan mọi trở ngại, kim sắc hồng lưu như hổ vào đàn dê, binh phong trực tiến vào trung quân Thiểm tộc thiết kị.

“Trời ơi, hắn là quỷ a!” Thanh âm kinh hô ở giữa trận doanh Thiểm tộc bắt đầu vang lên, ngay sau đó bị ngập chìm trong thanh âm cuồng hống xung sát và tiếng ngựa hí vang lừng.

Hai vị Thiểm Tộc A Man sắc mặt đại biến, lập tức ngừng chém giết tập trung vài dũng hãn sĩ hướng về phía Lâm Phong, Thiểm Tộc nhân vĩnh viễn không thể lùi, đó chính là hình tượng của họ, thân là Thiểm tộc A Man, Mặc Cáp Nguyên và Cáp Đạt Căn Tư làm sao có thể núp ở phía sau dùng xương máu tộc nhân đổi lấy mạng mình, thân là Thiểm tộc vương giả, vươn lên từ chiến trường, trong từ điển của họ vĩnh viễn không có ai từ thối lui.

"Trùy hình liệt đội, sát!" Lâm Phong giơ roi hét lớn, dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ hướng về Mặc Cáp Nguyên, Thiểm Tộc dũng sĩ ở trước mặt như lá vào mùa thu bị thổi bay lả tả, không kham nổi một kích, trường tiên quét qua, người ngã ngựa đổ, máu huyết tung bay, ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ trường thương vung lên, vô số nam nhân Thiểm tộc té ngựa ôm hận sa trường.

Hai Thiểm tộc A Man mắt đỏ ngầu, toàn bộ Thiểm tộc dũng sĩ mắt đỏ ngầu,Thiên Hương công chúa mắt cũng đỏ ngầu.

Gần nữa, lại gần hơn nữa!

“Chạy nhanh đi!”Thiên Hương Công Chúa bị Lâm Phong kềm giữ trên lưng ngựa khống chế chỉ còn khả năng la lớn, nhưng trong chiến trường hơn mười vạn người này, lực lượng của cô ta cơ bản không đáng nhắc tới, Thiên Hương Công Chúa hoa dung thảm đạm nhắm chặt đôi mắt, không muốn phải chịu đựng huyết cảnh trước mặt.

Trong vòng trăm trượng của Thiểm Tộc trận doanh sấm chớp nổ liên tục, vài Thiểm tộc dũng sĩ dùng thân che chắn cho hai vị A Man tôn kính, nhưng một đạo kim sắc kiếm quang phá không bay tới, thuần kim trường kiếm không hề bị ngăn trở xuyên qua thân thể vài chục dũng sĩ Thiểm tộc, chém bay đầu Mặc Cáp Nguyên.

“Đại vương ơi!” Thanh âm bi phẫn nộ hống vang lên trên chiến trường, Thiểm tộc nhân như phát cuồng, tận mắt vô lực nhìn đại vương của mình bị địch nhân trảm sát, sâu trong mắt huyết lệ đã ứa ra, họ hận chính mình vô dụng, vô pháp giải cứu A Man tôn kính.

Cáp Đạt Căn Tư sắc mặt đại biến, giật mạnh cương ngựa, không để ý tới mình là Sát Nhĩ Ba A Man, vốn trên chiến trường không bao giờ được lùi bước giờ không giờ lại giục ngựa tháo lui, hắn ta vừa lên ngôi, vừa trở thành Sát Nhĩ Ba A Man, chưa hưởng thụ được lạc thú nhân sinh nên không muốn mất đi sinh mạng đáng quý nhanh chóng thế.

Cuồng Phong Thiết Kị triệt để bùng phát chiến ý, mắt nhìn thiếu chủ tung hoành sa trường, sở hướng vô địch, trông hình tượng vô địch của thiếu chủ trước tam quân, mắt không kềm được đã ứa lệ, xa trường vốn là chiến trường tạo dựng anh hùng, ở thời điểm này họ thảy đều nguyện ý theo sau thiếu chủ mã đạp thảo nguyên, dương uy sa trường.

“Chạy đi đâu, để mạng lại đây!” Sau tiếng hét của Lâm Phong là tiếng long ngâm cao vút, Bạch Long bay lên không, truy đuổi Cáp Đạt Căn Tư với tốc độ như lưu tinh cản nguyệt, vài dặm ngắn ngủi chỉ chớp mắt là tới, từ trên không nhìn xuống chỉ thấy một con hỏa long hàng chục mét phút chốc đã san phẳng những Thiểm tộc dũng sĩ ở trước mặt, Lâm Phong trường tiên vung tới, đánh tới Cáp Đạt Căn Tư đang thúc kị mã chạy trốn.

“Đừng mà!” Thiên Hương Công Chúa không biết khi nào đã mở mắt, mặt đầy bi phẫn trừng trừng nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt đầy tia máu hiện lên thần sắc cầu xin : “Lại muốn giết nữa sao, cái tên đồ tể ngươi đã giết bao nhiêu tộc nhân của ta còn chưa đủ ư ? Nữ Thần Chiến Tranh sớm muộn gì cũng giáng sự phẫn nộ lên đầu ngươi, ta van ngươi, tha cho hai anh của ta đi!”

Cuối cùng, cái nhu nhược của nữ nhân đã thể hiện tại thời khắc này, Thiên Hương Công Chúa không thể kềm được khóc nhỏ một cách bất nhẫn.

Lâm Phong hừ lạnh, trường tiên rung lên một cái, cột Cáp Đạt Căn Tư quăng xuống mặt đất, hướng về vài Cuồng Phong Thiết Kị đang theo sát phía sau hét: “Bắt lấy”!

Lập tức vài kị sĩ nhanh chóng chạy đến trước, trói chặt Cáp Đạt Căn Tư lại.

Lâm Phong xoay đầu ngựa tiến theo một lộ khác hướng về ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ đang dũng mãnh tiêu diệt Thiểm Tộc Thiết Kị

Như một mũi tên không mũi, lực sát thương đại giảm, Lâm Phong không đi trước mở đường, ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ năng lực sát thương giữa vạn quân này quả thật bị giới hạn, bị Thiểm Tộc Thiết Kị dùng chiến thuật biển người vây lấy, vài Cuồng Chiến Sĩ ngả xuống, liền bị ngựa của Thiểm Tộc dũng sĩ đạp lên, biến thành một đống thịt.

Lâm Phong nhất lộ diệt địch, trường tiên hoành tảo, đả thông một khuyết khẩu, dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ đi đánh giết giữa trung tâm đại quân Thiểm tộc, lâu lâu lại chém đầu một cao cấp tướng lĩnh. Vốn dĩ là một trận doanh Thiểm tộc vững chắc, ngay sau khi hai A Man một bị giết một bị bắt, vô số tướng lĩnh bị trảm sát, cột trụ đã đổ, cuối cùng trận doanh đại loạn.

Ba lộ Cuồng Phong Thiết Kị cuối cùng cũng triệt để đánh tan trận doanh đại quân Thiểm tộc, binh bại như núi đổ, hơn bảy vạn Thiểm Tộc Thiết Kị cuối cùng bỏ chạy, mất hết chiến ý, như lũ ruồi nhặng mất đầu bỏ chạy tứ tán, vốn là họ không sợ chết, nhưng vì hai vị A Man một chết một bị bắt, ngoại trừ rút lui họ cơ bản không còn có cách nào khác.

Lâm Phong và Lâm Khiếu Đường không bàn mà cùng ra lệnh không truy sát, lại còn lui binh, vì tính ra vẫn còn năm vạn Thiểm Tộc Thiết Kị đánh du kích chiến với Cuồng Phong Thiết kị sư đoàn.

Lâm Phong kéo cương quay đầu ngựa, một phiến bụi mù tung lên, một số kị sĩ chạy lại, rồi dừng lại trước mặt Lâm Phong, Lâm Khiếu Đường ngồi trên phong hệ lang vương cấp bảy, cởi chiến khôi hành lễ kị sĩ nói :” Thống lãnh Thiết Huyết Quân Đoàn Lâm Khiếu Đường xin ra mắt thiếu chủ!”

Lâm Phong vỗ nhẹ Bạch Long, tiến lên nói: “Thúc thúc không cần đa lễ, Phất Lan Khắc tướng quân cũng ở tại đại doanh Sát Nhĩ Ba, thúc có thể dẫn nhân mã của mình đến sông Duy Đa Lợi Á để bình định Sát Nhĩ Ba, ta dẫn nhân mã của mình tập hậu năm vạn Thiểm Tộc Thiết Kị!”

Bạch Long uy phong lẫm lẫm quét mắt một vòng, Phong Lang Vương cấp bảy lập tức phủ phục dưới đất, vừa ngửi thấy khí tức cường giả trên thân Bạch Long Mã thâm tâm đã có cảm giác vô lực, cái cảm giác ấy đến từ sự sợ hãi tự nhiên vốn nằm sâu trong kí ức linh hồn tổ tiên.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường thoáng qua một tia hài lòng, lướt mắt nhìn Bạch long mã, trên khuôn mặt cổ hủ cũng phải xuất hiện một tia kinh ngạc, tình thật cũng không muốn hỏi nhiều, nói:”Đã phiền thiếu chủ rồi!”

Ngay sau đó Lâm Phong từ biệt Lâm Khiếu Đường, sau khi nghỉ ngơi một chút lại dẫn ba ngàn Cuồng Chiến Sĩ bước lên con đường chinh chiến.

Sau khi Lâm Khiếu Đường chỉnh hợp binh mã, cũng dẫn binh truy đuổi hai bộ bại binh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK