Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hổ Trung Nguyên cùng Tông Nguyên hai người lúc trước còn xem hăng say, cũng cực kỳ đã ghiền, giờ phút này bọn họ lại hoảng hốt, nghĩ ngợi nói vị thế tử này thật sự có ý định đánh mọi người trong thạch điện sao, hung ác đánh một lần?

Trước kia ba người nhìn qua Tông Thủ, rất sợ Tông Thủ bị thương. Nhưng lúc này có chút không đúng vẫn nhìn ra được, chỉ thấy hai gò má của Tông Thủ lúc này ửng hồng, ánh mắt của hắn không có tiêu cự, căn bản là bộ dáng uống say nha.

Mấy người sau lưng lúc trước cho rằng Tông Thủ đánh mấy người kia là cố ý gây nên, có thâm ý khác. Nhưng giờ phút này âm thầm kêu khổ, trước kia đánh ba người cũng bỏ đi, đánh cũng đánh rồi, người Càn Thiên Sơn cũng không quan tâm.

Nhưng Hiên Viên Thông không chỉ là thành chủ Huyền Sơn Thành mà còn là nhạc phụ tương lai của hắn đấy, nếu thật sự bị thế tử đánh thì làm sao bây giờ?

Chợt Hổ Trung Nguyên lại lắc đầu, nghĩ ngợi nói không đúng. Hiên Viên Thông chính là cường giả Địa Luân đỉnh phong, so với lão phụ của hắn cũng không kém gì. Mặc dù không có chân khí chỉ dùng thân thể cũng hơn vô số đám người Chu Quân Hầu, quả quyết không có đạo lý bại. Bản thân chắc chắn cũng cẩn thận, mà bản thân thế tử ngược lại có khả năng bị đánh cũng không chừng. Lập tức toàn thân như tỉnh táo lại, lúc này đi lên cùng, chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt ngăn cản một hồi.

Ánh mắt Hiên Viên Thông giờ phút này vẫn trầm tĩnh như nước, thẳng đến Tông Thủ cất bước lần nữa mới lắc đầu thở dài, hắn vươn người đứng lên. Thời điểm hắn ngồi thì tao nhã, lúc đứng lên thì như ngọn núi nguy nga, xuyên thẳng trời cao. Khí thế cường đại tràn ra, tỏa ra khắp đại điện. Khiến cho mấy người Hổ Trung Nguyên lúc này cảm thấy đại điện to lớn trở nên hẹp hơn rất nhiều. Chỉ có một thân ảnh này đại điện đã khó dung nạp được.

Không có binh khí, chỉ dùng tay không, thần sắc vô cùng phức tạp và cảm khái:

- Ta cho rằng thế tử ngươi không thể tập võ, nhưng không nghĩ tới hôm nay Chu Quân Hầu cũng không phải là đối thủ của ngươi. Quyền pháp của bá phụ đánh khắp Vân Giới mấy chục năm không có địch thủ, không nghĩ tới ngươi mười bốn tuổi mà đã lĩnh ngộ kiếm đạo thông linh, diệu ngộ kiếm ý. Con của cố nhân có thành tựu như thế Hiên Viên Thông cảm thấy hi vọng bừng sáng, lòng già cũng an tâm! Nhưng mà ngươi làm nhục thuộc hạ của ta làm ta oán hận, hận không thể đánh ngươi một trận thật hung ác.

Tông Thủ nhíu mày, vị này rốt cuộc là ai? Nghĩ không ra, đánh nhau mà thôi, tại sao nói nhảm nhiều như vậy?

Lúc này chỉ thấy ngoại bào toàn thân của Hiên Viên Thông bị rách tả tơi, hóa thành từng mảnh vải rách bay tán loạn. Lộ ra quần áo bót sát bên trong, nắm đấm xiết chặt:

- Ngươi đã nói muốn đánh ta một trận, vậy thì cứ tới đây, cho ta xem xem kiếm thuật con của lão hữu rốt cuộc tới mức độ nào! Một thân tu vi của ta đều đặt trên đao pháp, quyền pháp được phụ thân của ngươi chỉ điểm cho nên không kém. Ta dùng tay không chiến đấu với ngươi, ngươi mà thua đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu ngươi có thể chính thức chiến với ta một trận thì ta cảm thấy rất vui mừng.

Từng đốt ngón tay của hắn lúc này phát ra tiếng nổ như đậu rang. Thân ảnh của Hiên Viên Thông nhanh như sấm sét.

Hổ Trung Nguyên đứng ở gần đó, chỉ cảm thấy là hô hấp không được thông thuận. Cũng không tiếp tục tiến lên thêm bước nào cả. Bản thân hắn tự hiểu lấy mình, muốn suy nghĩ ngăn cản đao cho Tông Thủ đúng là vô cùng buồn cười.

Hai người này giao phong làm cho người ta không ai có thể nhúng tay vào dễ dàng. Hoặc là thực lực của của kẻ đó không kém gì Hiên Viên Thông, hoặc là kiếm đạo mạnh hơn Tông Thủ một mảng lớn. Nhưng mà cường nhân như vậy không thể xuất hiện ở chỗ này.

Con mắt Tông Thủ sáng lên, huyết dịch trong người như thiêu đốt. Dưới khí thế áp bách của Hiên Viên Thông thì chiến ý sôi sục trong lòng, ngược lại chiến ý điên cuồng đang xâm chiếm ý thức của hắn, trong đầu chỉ có

- Chiến! Chiến! Chiến! Đánh hắn!

Người đúng là thật mạnh! Đứng ở trước mặt mình mà giống như ngọn núi lớn, Cho dù làm cách nào cũng không thể lay động được. Nhưng mà càng như thế càng làm cho người ta hứng thú dạt dào, muốn đánh đổ ngọn núi đạp nó thành đất bằng.

Hôm nay hắn muốn chiến thống khoái, kiếm trong tay đã hiển thị rõ khát vọng chiến đấu.

Nhếch miệng cười cười, Tông Thủ ngược lại cầm Lôi Nha Kiếm xông lên không chút do dự, hắn đạp mạnh về phía trước. Bộ pháp này hắn đã luyện lúc dưới nước.

Kiếm tên Nghịch Lưu, bước tên Nghịch Thủy, đều là ngược dòng mà đi, nghịch thế mà chém! Dưới khí thế áp bách cường liệt này lại lộ ra vẻ thành thạo, thanh tao tự nhiên, mỗi bước chân chậm rãi nhàn nhã đi từng bước tới gần Hiên Viên Thông, mỗi một bước đều đi vào chỗ xu thế võ đạo yếu nhất của Hiên Viên Thông.

Mà khí thế của Tông Thủ lúc này càng ngày càng mạnh, bắt đầu kéo lên từng chút. Lúc ban đầu lúc còn bị áp chế, mà khi cách Hiên Viên Thông năm trượng thì khí thế đạt tới đỉnh điểm, rõ ràng có thể cùng Hiên Viên Thông bất phân thắng bại, mơ hồ chống lại!

Ánh mắt của hai người giao phong giống như hết sức căng thẳng. Bên cạnh là âm thanh ‘ loảng xoảng ’ thật nhỏ vang lên.

Tông Thủ lúc này nhíu mày, hắn vốn định xuất kỳ bất ý xuất kiếm, âm thanh này sinh ra đánh gãy tiết tấu của hắn. Không khỏi bất mãn nhìn qua. Rốt cuộc là ai quấy rầy bọn họ? Thật sự là không thức thời mà.

Tầm mắt của hắn nhìn qua chính là Phương Thư. Giờ phút này hắn đang cắn răng ngồi ở bên cạnh Lâm Thi Na và vỗ tịch án. Trừ mũi mặt tràn đầy không dám tin ra thì toàn thân run rẩy, áp lực không cách nào làm gì. Hắn ngồi chỗ này cách hai người không quá năm trượng, dưới khí thế uy áp của Hiên Viên Thông đã sớm không chịu nổi. Giờ phút này chén rượu trong tay càng không tự chủ rơi xuống.

Tông Thủ vốn mờ mịt một hồi, lại suy nghĩ người này rốt cuộc là ai. Hắn suy nghĩ nửa ngày lại không cách nào nhớ được. Chỉ biết người này làm hắn cảm thấy chán ghét.

Trong mắt lập tức có lãnh mang hiện ra, tay áo trái phất một cái lập tức có bốn điểm hàn quang bắn ra ngoài.

Hiên Viên Thông cũng ngầm bực bội, lúc này thấy thế lại hơi kinh hãi. Vội vàng cất bước nắm tay phải bóp mạnh một cái, một cổ kình khí nhiếp hàn mang xa xa kia.

Trong Thiết Cương Điện này có thể ngăn cách khí kình. Nhưng mà cổ khí kình hấp nhiếu này vừa vặn chạm tới được, trước mắt chính là bốn thanh phi đao, lại giống như là cá trong nước, có chút nhoáng một cái đã rời khỏi vị trí lúc trước. Tốc độ càng thêm mấy lần, tiếp tục bắn về phía trước.

- Phi đao biến hướng!

Hiên Viên Thông lúc này kinh hãi trong lòng, cái này cũng không phải Linh Sư ngự kiếm chi thuật, mà là võ tu dùng phương pháp ném bắn, chẳng những quán chú chân khí mạnh mẽ còn có thể chuyển hướng trên không trung!

Vị thế chất này của hắn tuyệt đối không thể đạt tới Thiên Vị, tại sao hắn có thể làm được như vậy?

Lúc này Phương Thư càng giật mình, một tiếng cả kinh rít gào và hắn ngồi bật dậy. Đưa tay cầm kiếm và chém ra một đạo kiếm mạc bao phủ toàn thân cao thấp, nhưng mà bốn thanh phi đao này lại không bị ngăn cản, xuyên thẳng qua bóng kiếm của hắn.

Phi đao trực tiếp đánh trúng người của hắn, rồi sau đó lực kéo cực mạnh mang hắn lao lên cao mười trượng và dính vào vách đá, hai thanh cấm ở vai của hắn, hai thanh khác cắm ở bắp chân.

Cũng may khí kình trên phi đao này không có nổ tung. Chỉ khóa toàn bộ khí mạch của hắn mà thôi, lại không thể động đậy. Rồi sau đó một tia khí kình du khắp toàn thân của hắn, làm cho hắn đau đớn như bị lăng trì.

Miệng vết thương ở hai vai đổ máu làm nội tâm Phương Thư mờ mịt không rõ. Hắn không biết Hàn Nghịch Thủy ở Thượng Tiêu Tông như thế nào, mặc dù biết đại sư huynh của hắn ở tuổi này chỉ tương tự hắn mà thôi. Nhưng mà hắn giờ phút này cũng bị chế trụ dễ dàng.

Thậm chí chỉ cần Tông Thủ nguyện ý thì kỳ thật chỉ một thanh phi đao cũng có thể lấy mạng của Phương Thư rồi!

Đổi cách nói thì thế tử Càn Thiên Sơn về thiên tư hay thực lực chỉ sợ cũng vượt xa những đệ tử hạch tâm của tông môn lánh đời ngạo mạng như hắn vô số dư lần!

Mặc dù giờ phút này hắn đau đớn chóng mặt muốn ngất xỉu rồi.

Còn Lâm Thi Na bên cạnh thần sắc trắng bệch bình tĩnh nhìn qua, triệt để quên đi phản ứng.

Từ khi biết được vị thế tử Càn Thiên Sơn này có song mạch thì nàng đã lo lắng vô số lần, vô số lần không ngủ được. Mà khi Tông Thủ xuất hiện trước mặt với thiên tư tuyệt thế, áp chế mọi thứ hào quang chung quanh.

Nhất thời cũng như Hiên Viên Thông vậy, không biết chính mình rốt cuộc nên vui hay buồn.

- Chút thực lực ấy ta có thể giết như con sâu cái kiến, ở trước mặt của ta giả làm trâu bò cái gì chứ? Đệ tử danh môn như ngươi ta nhìn không quen.

Hừ hừ, Tông Thủ chỉ cảm thấy nội tâm hơi thoải mái. Nhưng trước mắt của hắn thì con mắt Hiên Viên Thông biến ảo, trong miệng nỉ non.

- Phi đao biến hướng, kinh vân thần diệt, đây rốt cuộc là phi đao thuật gì...

Giờ phút này tâm thần của Hiên Viên Thông thất thủ, nếu như xuất kiếm thì nhất định là xuất kỳ bất ý. Tông Thủ lại cưỡng chế dục vọng này, đã không phải là đánh giết chân chính thì tự nhiên thắng mà không võ, mặc dù muốn đánh người cũng nên làm cho người tâm phục khẩu phục cũng tốt.

Hắn nấc rượu một cái, Tông Thủ cẩn thận nghĩ như vậy thì vươn tay, lắc đầu trước mặt Hiên Viên Thông.

- Này! Lão già giả trẻ tuổi, hoàn hồn! Ngươi đang nhìn ở đâu? Lại không chú ý thì ta ra tay đấy.

Hiên Viên Thông lập tức dở khóc dở cười một hồi, Tông Thủ thật sự là quá hồ đồ. Đã là võ giả thì tại sao dễ dàng uống say như vậy? Xem tình hình này dường như cũng không giả được.

Nhưng mà tâm ý kiềm chế một lần nữa, trong nháy mắt đã vứt bỏ tất cả tạp niệm trong lòng, quán chú toàn bộ tinh thần vào, chỉ thấy bả vai của Tông Thủ lúc này lắc mạnh.

- Xem kiếm!

Một đạo bóng kiếm mát lạnh xuyên hư không mà tới. Thình lình từ chỗ bất khả tư nghị nhất rồi đột nhiên xuyên ra, thẳng lao thẳng tới cổ họng của Hiên Viên Thông.

Ánh mắt của Hiên Viên Thông hơi mở, cũng không xuất quyền, dưới chân của hắn đạp mạnh một cái, mặt đất lập tức xuất hiện vô số khe hở như mạng nhện lan ra chung quanh. Đá vụn bay lên như bão tố, mang theo lực lượng cường hoành bắn tung tóe khắp nơi. Càng có vô số gió mạng tạt ra ngoài, kiếm quang mát lạnh này trực tiếp bị cuồng phong thổi chếch đi.

Mà thân ảnh Hiên Viên Thông cũng mạnh mẽ xông về phía trước, trực tiếp đánh một quyền vào vai của Tông Thủ!

Một quyền đánh ra nhân thể như bài sơn đảo hải!

Thần sắc của Tông Thủ cũng biến đổi, chân đạp Nghịch Thủy. Trong quyền phong này hắn lui lại mấy trượng, hắn đứng vũng rồi xuất kiếm lần nữa, vẫn là vô cùng phiêu diệt qua lại trong gió mạnh tự nhiên.

Hiên Viên Thông vẫn không đỡ mà dùng chân phải bỗng dưng quét ngang. Một đạo khí kình đánh lên trên. Thế kiếm Lôi Nha Kiếm còn chưa chạm tới đã bị kình phong áp chế xuống, hiện ra xu thế khúc chiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK