Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiến cho vô số tà linh hội tụ nơi đây có ý đồ nhảy vào trong đó, lại bị một tầng màn nước mỏng ngăn cản ở bên ngoài.

Những tà linh này thường thường chỉ cần thoáng đụng vào, sẽ bị một cỗ lực lượng dương hòa rót vào thể nội. Gần kề chỉ lập tức, sẽ hóa thành tro bụi.

Mà khi Tông Thủ đến đây, những tà vật âm mị này lại là một hồi xao động. Tham lam rối rít phốc đến, bất quá còn không kịp tới gần, Lôi Đình Dực Giao trên cánh tay Tông Thủ cũng đã chủ động hiện thân. Xoay quanh bên người Tông Thủ, ngàn vạn đạo lôi quang càn quét mọi nơi.

Hàm Hi tuy là thời thời khắc khắc đều muốn cắn trả, giờ phút này vị ý niệm của Tông Thủ thúc ép, cũng không khỏi phải hiện ra thân ảnh. Hợp lực với sáu con Ngân Nghĩ, đồng thời dấy lên Thánh Bạch hỏa diễm, quét sạch những con cá may mắn xuyên qua lôi võng, duy chỉ có Tiểu Kim là chưa từng xuất hiện, lại mô phỏng thần thông của Hàm Hi, tương tự thi triển một tầng kết giới hỏa diễm, che ở quanh người Tông Thủ.

Tông Thủ chính là hoàn toàn không cần để ý, đi đến bên cạnh màn nước. Trướ tiên là vươn tay chạm đến thử thăm dò.

Rồi sau đó trong mắt lại lướt qua một vẻ kinh ngạc, cái này vậy mà cũng không phải là cấm chế, mà là thần thông! Chỉ nhằm vào tà linh người chết, đối với người sống, chính là không sao.

Lại không biết là pháp lực mênh mông tới bực nào, có thể ở loại địa phương tà ác này đối kháng với oán sát âm lực cùng tử khí, duy trì lấy phiến địa vực nhỏ này an bình.

Trong lòng Tông Thủ cũng phát ra đắng chát, bất quá vẫn như cũ là chưa từng chần chờ, tiếp tục đi vào.

Tinh thú ở nơi này có thể chưa bao giờ thấy qua con người. Khi Tông Thủ đến, đều là rối rít chạy trốn tứ tán.

Hắn cũng không để ý tới, trực tiếp ngự kiếm phi độn, chậm rãi hướng về phía giữa hồ đi tới.

Tâm niệm khẩn trương, trong tay cũng cầm một thanh cửu giai linh kiếm.

Đang chuẩn bị ứng phó một hồi ác chiến, nhưng khi hắn đến giữa hồ, thời điểm thân hình dừng lại, Tông Thủ lại ‘A’ một tiếng, có chút không dám tin nhìn phía trước.

Chỉ thấy ngay lúc này trên một chỗ đá ngầm, ‘Đàm Thu’ đang đứng ở chỗ đó, vẻ mặt ấm áp an tường. Tay duỗi về phía trước, một đầu tinh thú toàn thân lam lân, đúng là đang liếm láp lòng bàn tay của nàng, khiến cho ‘Đàm Thu’ không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách.

Tông Thủ lập tức không nói nên lời, xác thực là cười duyên, tiếng như chuông bạc, thanh thúy vô cùng, càng là cười run rẩy hết cả người.

Nếu là nữ hài khác thì cũng thôi đi, coi như là tướng mạo xấu cũng không sao cả.

Nhưng mà đang cười đấy, lại là người đàn ông, hơn nữa còn là hình tượng kiếp trước của hắn.

Thấy như thế nào cũng không được tự nhiên!

May mắn là nơi này không có người khác, nếu không chính mình, chỉ sợ về sau đều không có mặt mũi nhìn người khác.

Không đúng! Cái này không phải là trọng yếu, mà là một nửa thân hình của đầu tinh thú này đều ẩn ở phía dưới hồ nước.

Xem hơi thở kia, bàng bạc như biển, rõ ràng đã đến thần cảnh đỉnh phong. Lúc này lại giống như sủng vật, thần sắc phục tùng, tựa hồ là đang lấy lòng người trước mắt. Tông Thủ nhìn nhìn bộ dáng của nó, rồi sau đó dị sắc lại càng đậm:

- Chẳng lẽ là Thủy Kỳ Lân?

Sinh vật ở trước mắt, rõ ràng có bộ dáng Kỳ Lân, cùng với con kia lúc ban đầu hắn thấy trong Tần Hoàng giả mộ, tương tự tới cực điểm.

Đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn. Chỉ có trên bốn bàn chân là có một chút sai biệt, có cùng loại như chân màng vịt:

- Hẳn là đúng! Một biến chủng của Kỳ Lân.

Đàm Thu kia tiện tay ném một viên linh đan vào trong miệng con Kỳ Lân kia, lại vỗ vỗ đầu của nó, rồi sau đó cười quay đầu lại:

- Ngươi người này, cuối cùng cũng đến rồi!

Thủy Kỳ Lân kia cũng đồng dạng cũng đem ánh mắt hướng sang bên này chú mục, trước tiên là hung quang thoáng hiện.

Tiếp đó thần sắc lại khẽ giật mình, vui mừng chớp lên, trực tiếp đem ‘Đàm Thu’ bỏ qua, chạy tới bên cạnh Tông Thủ.

Sau đó thì càng thân thiết, dùng đầu cọ cọ vào đùi Tông Thủ, lại đồng dạng liếm vào mu bàn tay của hắn.

Tông Thủ khẽ giật mình, nghĩ rằng đây là tình huống gì? Đang kỳ quái không thôi, đã thấy ‘Đàm Thu’ ở đối diện cũng đồng dạng là một hồi sững sờ, thất thần không nói.

Sau một hồi lâu, người này mới bật cười một tiếng:

- Thì ra là thế, quả nhiên là Thánh Vương chi khí sao? Tỷ tỷ kia của ta, lại là chưa từng nhìn nhầm. Ở trong Thương Sinh Đạo ta, rõ ràng lại có một vị Thánh Vương.

Tông Thủ cả kinh ‘A’ một tiếng, giống như cũng nghĩ đến cái gì? Chỉ là cái này không phải là đồn đại sao? Mặc dù là sự thật, lại làm sao có thể?

‘Đàm Thu’ kia lại trực tiếp nói ra:

- Kỳ Lân tính tình hung mãnh, nhưng lại là thiện thú. Lấy thiên địa chi khí mà sinh, được thế nhân coi là điềm lành. Nghe đồn thế gian nếu có thánh hoàng hiện, thì tất có Kỳ Lân hiện thế. Thủy Kỳ Lân này, hướng về ngươi thân cân, nói cách khác…

Vừa nói, ‘Đàm Thu’ một bên vừa nhìn lại, trong đôi mắt đều là vẻ khác thường. Mơ hồ có cảm khái, có kích động, có ký thác hy vọng, cũng có một chút không dám tin:

- Nó đã xem ngươi là người cùng cấp với mấy vị thánh hoàng ở thời đại thượng cổ kia!

Tông Thủ lần nữa khẽ giật mình, bình tĩnh nhìn xem bên cạnh, đầu tinh thú này đã co lại thành một con sư tử.

Nhíu mày trầm ngâm một lát, Tông Thủ lại lắc đầu:

- Cái gì điềm lành, cái gì Thánh hoàng ra thì Kỳ Lân hiện, ta cũng không tin!

Mấy vị Thánh hoàng thượng cổ, hoặc thật ra là một người khác, hẳn là trị vì đặc biệt thanh minh, được tất cả mọi người tôn sùng.

Mà cái Kỳ Lân điềm lành này, lại nhất định là hậu nhân khiên cưỡng gán ghép.

Dù sao cũng đã là đời sau từng trải qua vạn năm, tuyệt sẽ không tin vào loại đồ vật thần thần đạo đạo này.

- Quả thật là có chỗ khiên cưỡng gán ghép, bất quá ở thời kỳ thượng cổ, bên cạnh mỗi vị Thánh hoàng, luôn luôn có Kỳ Lân làm bạn, đó cũng là sự thật. Nói đến sư huynh của ta đã từng đặc biệt kiểm chứng qua, mặc dù còn không biết nguyên do cụ thể, lại từng nói với ta. Hẳn là mỗi thời đại có Thánh vương khí tức, đối với mấy con Kỳ Lân này là đều có ích lợi. Vì vậy một khi thiên cách bọn họ là Hoàng đạo, thì những Kỳ Lân này sẽ rời đi.

Tông Thủ lẳng lặng nghe, nghĩ rằng lời giải thích này, còn miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Bất quá người như chính mình, rõ ràng cũng có thể trở thành người cùng cấp với Thánh hoàng thượng cổ? như thế nào mà chính mình nghe cũng thấy hoang đường, sẽ ngượng ngùng?

Hoặc là đầu Thủy Kỳ Lân này xảy ra vấn đề, hoặc là ‘Đàm Thu’ này đang là nói hươu nói vượn.

Lại nghe ‘Đàm Thu’ lại cười cười, mang theo mỉa mai:

- Ngươi cũng biết, nếu như ngươi đem Kỳ Lân này hiện thế, những người Nho gia kia tất nhiên sẽ ba quỳ chín lạy, cúng bái ngươi là thánh quân? Thực muốn nhìn một chút, nếu là những lão hủ hủ nho này biết được, vô thượng thánh quân, thượng cổ thánh vương trong lòng bọn họ lại có bộ dáng như ngươi, đến cùng sẽ có vẻ mặt gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK