Nói cách khác, mấy ngàn đệ tử kia coi như là mất mạng một cách vô nghĩa.
Nhưng trong lòng cũng hiểu, Tổ Nhân Cuồng tuy rằng ngăn cản tông phái rơi vào vực sâu, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không cam lòng.
Trong lòng hắn lại không dâng trào cảm xúc gì cả, Lăng Vân tông lúc này đã sớm không có tư cách tìm Đại Kiền báo thù nữa rồi.
Nếu không tham dự vào nghiệp lớn của vị Thánh quân Đại Kiền kia, tông phái chỉ có nước càng thêm suy nhược. Sớm hay muộn thì ngay cả tòa Lăng Vân cung cũng không thể giữ được.
- Tổ sư anh minh!
Ý niệm của Nghiêm Phi Bạch đảo qua tấm phù chiếu kia:
- Nhưng hai vị đạo tổ thì…? nguồn tunghoanh.com
Lần này đạo tổ kêu gọi các tông phái phụ thuộc cung cấp đạo binh, Lăng Vân tông lại không tham dự.
Sau đó lại đi về hướng núi Kiền Thiên, không thể nghi ngờ là cự tuyệt đạo môn ngoài cửa.
- Thanh Huyền và Thái Hoàng đạo tổ ư? Tự nhiên là sẽ báo cho Đạo Linh Khung Cảnh.
Tổ Nhân Cuồng cười lạnh, không chút nghĩ ngợi nói:
- Cũng dự đoán được bên kia sẽ không ngăn cản. Nếu không có năm châu Giang Nam thì hai trăm bảy mươi tông phái xung quanh đạo gia ta sẽ ở chỗ nào cơ chứ?
Nghiêm Phi Bạch giật mình, lập tức trầm mặc im lặng không nói. Đại Kiền giờ có thể nói là hùng bá thiên hạ. Tam ngàn đạo môn mất đạo binh phù hộ, đều phải run run rẩy rẩy đứng dưới đồ đao của Tông Thủ thôi!
Nhất là trong nước Đại Kiền, càng cần ngẩng đầu nhìn vị Thánh quân kia.
Mặc dù với khả năng của hai vị đạo tổ, cũng không thể mạnh mẽ ép bức người trong môn phái buông tha cơ nghiệp, đối địch với Đại Kiền.
Thế cục trong thiên hạ đã biến đổi kịch liệt, không khỏi khiến tâm tình người ta trầm trọng.
Với thế lực thổi quét Đông Nam của vị kia, ngày sau muốn thống nhất Vân Giới cũng không phải không thể.
Ca Hàm Vận đứng một bên sườn khác, tâm trạng đột nhiên thả lỏng. Có Hư Vấn phù chiếu, nghĩa là thù hận giữa Lăng Vân tông và Tông Thủ đã hoàn toàn hóa giải.
Bản thân mình cũng không cần lo lắng phải đối địch với người kia nữa. Tuy rằng bản thân mình cũng đã càng ngày càng cách xa người kia rồi.
- Giờ ngẫm lại, nếu lúc trước ta có thể bác bỏ sư huynh, khuyên được vài câu, để tông môn thu nhận hắn thì giờ đã tốt biết bao nhiêu. Bây giờ chỉ sợ đã --
Tổ Nhân Cuồng vẻ mặt thẫn thờ nói, lập tức lại cười tự giễu. Chuyện đã là quá khứ, nói vậy thì còn gì dùng nữa? Khi đó mình địa vị thấp lời nói nhẹ, mặc dù nói chỉ sợ cũng không được coi trọng.
Đến cuối cùng vẫn là tự mình chuốc sầu thôi!
Cùng thời gian này, ở ngoài ba ngàn hai trăm dặm xa, có một vị đạo nhân tuổi còn trẻ, cũng nhíu mày.
Đằng sau vị đạo nhân kia còn có mười hai thanh kiếm khí giống hệt nhau, vờn quanh người đạo nhân.
- Thánh vương, hắn cư nhiên là Thánh vương!
Thánh vương, quân vương thánh hiền! Lấy trì chính đối nhân xử thế, không chút tỳ vết, hợp với chính đạo trời đất!
- Đổi một cách nói khác, các sư huynh đệ, sư thúc bá của ta đều chết vô nghĩa sao? Bị trời đất này nhận định là có thể giết sao?
Đạo nhân tuổi trẻ cười to một cách thê lương, trong mắt đều là vẻ hận thù điên cuồng.
- Mặc dù ngươi thật sự là Thánh quân trên đời, Cung Nguyên ta cũng phải chém rồi nói sau!
Một kiếm đâm xuống, khiến cho phù đảo trôi nổi giữa không trung trong phút chốc xuất hiện vô số vết rách, nổ tung thành từng mảnh.
Còn đạo nhân tuổi trẻ kia thì phất tay một cái, cuốn lấy tấm bia đá ở bên trong, sau đó bước vào trong hư không.
Mà trên mặt vị đạo nhân kia, đều là vẻ kiên quyết không lùi bước. Nhiều nhất là ba năm, hắn nhất định cùng Tông Thủ kia có một trận chiến trực diện!
Buổi chiều ở trong Hoàng kinh thành, không khí áp lực đến vô cùng trầm thấp. Toàn bộ thành trì đều tràn ngập hơi thở chạng vạng.
Thanh lâu tửu quán ngày thường vốn phồn hoa như cẩm, lúc này đều trở nên vắng lặng.
Trên ngã tư đường cũng không thấy người đi đường qua lại.
Trước cửa các thế gia phú tước mặc dù còn treo hơn mười đến trăm phong đăng tử khí lưu ly, nhưng lại có vẻ vô cùng lãnh lẽo thê lương.
Ngược lại, trong thư phòng các gia tộc lúc này lại là bầu không khí nóng ấm nồng nhiệt ầm ĩ.
Ba năm người bạn tốt, hay vài thân bằng tụ tập lại một chỗ, nghị luận đại thế thiên hạ.
Nói về chuyện ai có được tin tức sớm nhất, đầy đủ nhất thì những thế gia nhà giàu trong Hoàng kinh thành không thua kém gì các tông phái đâu.
Mà toàn bộ kinh thàn lúc này đều vì kết quả vẫn thần nguyên kia rơi vào trạng thái điên cuồng hỗn loạn, đều đang run rẩy sợ hãi. Lần đầu tiên họ bắt đầu thật sự dè chừng và sợ hãi đại quốc phía đông mới nổi dậy kia, sợ hãi vị quốc quân mà họ coi là bạo quân kia.
- Thiên hạ này xong rồi! Hoàn toàn xong rồi! Vẫn Thần Nguyên thua trận, một ngàn tám trăm vạn đại quân, đều sắp bị diệt hết. Quốc vận của Đại Thương cũng sắp đến hồi kết rồi!
- Tông Thủ kia sao có thể là Thánh quân trên đời được chứ? Không phải nói kỳ lân là do khí chân thành lương thiện nhất sinh ra sao?
- Buồn cười! Buồn cười! Buồn cười vị Chu Tử kia, cư nhiên lại đưa vị Thánh quân vạn năm trong giấc mộng của Nho môn họ định thành kẻ địch của Nho môn! Khôi phục thịnh thế của Tam hoàng thượng cổ -- Chẳng lẽ ông trời đã cho rằng Đại Kiền hiện giờ, đã có thể sánh bằng thời đại thịnh thế thời Vân Hoang thượng cổ sao?
- Đại Thương mất hết quân tinh nhuệ, Đại Kiền có thể hay không truy kích càn quét đến Trung Nguyên?
- Đây chẳng lẽ là kiếp nạn lớn của Nho môn ta sao?! Rốt cuộc là giáo lý của Nho môn ta sai chỗ nào? Hay là hôm nay nói sai rồi?
- Đáng giận! Có giáo lý của giáo phái ta, mới có bao nhiêu thịnh thế của bảy nghìn năm qua. Đại quân vương đời đời, đều phải được Nho môn của ta tán thành mới được ngồi lên ngôi vị--
- Sớm biết như vậy thì không nên tham dự rồi! Bị Tiên thánh Chu Tử kia hại thảm!
- Tửu Trì cung là một cạm bẫy sao? Cũng đúng! Một vị vua khai quốc có tài trí mưu lược kiệt xuất như vậy, sao có thể làm những chuyện ngu xuẩn được cơ chứ?
Trong rất nhiều đình viện của thư viện, đều bốc lên ngọn lửa hừng hực. Đó không phải là đang đốt củi gì đó, mà là đốt sạch những văn vẻ sách vở bạc bỏ, nhục mại quốc quân Đại Kiền sáng tác trong một tháng qua.
Từ lúc Chu Tử chiếu cáo thiên hạ, xem Tông Thủ là kẻ địch của Nho gia. Toàn bộ thiên hạ, có vô số Nho sinh đều viết văn mắng chửi, truyền đọc cho nhau. Nếu có một bài văn xuất sắc nào, đều bị cạnh tranh đến cùng.
Thậm chí còn đem một số bài văn phấn khích biên soạn và hiệu chỉnh thành sách, đem đi buôn bán, trong một lúc có vẻ rất văn chương, rất cao quý, không ai bì kịp. Đem thanh danh của vị hôn quân Tông Thủ kia đạp lại đạp. Vô số ác danh, cho dù là thật hay giả, đều đổ lên đầu Tông Thủ.
Nhưng đến lúc này, mỗi người ai cũng cảm thấy vô cùng bất an. Những quyển sách đó, lại né tránh không kịp.
Nếu Tông Thủ kia thật sự có một ngày quân lâm thiên hạ, vậy thì những văn chương văn sách này, chính là chứng cứ phạm tội.
Lại nói, cho dù mọi người nói xấu như thế nào thì chỉ cần có khí tượng Thánh quân kia, tất cả lời nói đều sẽ trở nên vô dụng. Dân chúng trong thiên hạ, tự nhiên là phân biệt được.