Tông Thủ bừng tỉnh đại ngộ, biện pháp này hắn tự nhiên là nghe nói qua. Rất nhiều Võ sư thời điểm đột phá Thiên Vị Vũ Tông đều chọn như thế này.
Nhưng mà tu kiến một tòa cung điện bằng Thiết Cương Nham đúng là đại thủ bút. Toàn bộ dùng Thiết Cương Nham tạo thành không trách gọi là Thiết Cương Điện, cái tên này rất thích hợp. Chỉ việc mua sắm Thiết Cương Thạch đã là con số xa xỉ. Mà hàng năm tiêu hao linh thạch tứ giai chỉ sợ cũng không dưới mấy trăm.
Kỳ thật kiếp trước khi hắn đột phá Thiên Vị cũng làm loại chuyện này. Nhưng mà khi đó hắn không cần khó khăn như vậy. Nếu hắn trực tiếp giết người khiêu chiến khắp nơi là được, khi đó thật sự mới thật sự là gió tanh mưa máu, giết người như ngóe. Mặc dù không có giết người nhưng cũng có thể xác định được kiếm thuật! Thật sự là kiếm thuật thực chiến.
Nhưng mà áp chế chân khí chẳng những là Địa Luân cửu mạch Huyền Vũ tông có thể mạnh hơn so với hắn bao nhiêu? Chính mình tại sao lại có dự cảm không tốt?
Nhưng mà Chu Quân Hầu này làm người rất cẩn thận, trừ lúc trước nói ra chuyện Thiết Cương Điện ra thì cho dù Tông Thủ hỏi chuyện gì hoặc là nói không biết hoặc thối thác cho qua chuyện. Thủ khẩu như bình. Càng về sau Tông Thủ cũng cảm thấy không thú vị buông tha hỏi người này, bỏ đi suy nghĩ nghe ngóng tin tức.
Lúc lên tới đỉnh núi cũng dùng nửa canh giờ. Tông Thủ nhìn qua đỉnh núi thì thấy nơi này đã bị san bằng, hình thành một bình đài tròn mấy vạn trượng. Ở biên giới bốn phía đều có xe cương nỏ. Cương nỏ dài mấy trượng và to như cánh tay, dây cung làm từ gân thú và thép tinh hỗn hợp mà thành. Tổng cộng hơn bốn trăm cung nỏ, đem trọn Huyền Sơn Thành bảo hộ bên trong, làm cho người ta không nhịn được da đầu run lên.
Mà nơi trung ương tu kiến một cung điện đá cao mười trượng, dài rộng trăm trượng
Toàn bộ do Thiết Cương Nham tạo thành, Tông Thủ vừa mới tới gần thì cảm thấy nội tức trong người bị áp chế.
Mà đợi tới khi Tông Thủ đi ra khỏi vân xa đã tới trước thềm đá, phía trước có một đoàn người đang chờ.
Không chỉ có Hiên Viên mà còn có phu nhân trung niên, một nam tử bốn mươi mặc cẩm bào, trên người mang theo uyên ương đao. Một người khác trẻ tuổi hơn gương mặt tuấn tú văn nhã đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn qua hắn.
Trừ hai người sau thì hai người trước đều nhìn thây trên tòa tháp cao lúc trước, xem như gặp mặt rồi. Thực tế thì vị phu nhân này hắn hơi có ấn tượng. Về phần một người khác chính là Huyền Vũ tông Đàm Đào của Huyền Sơn Thành. Trước kia Hổ Trung Nguyên cũng đã nhắc qua hắn, đối với nhân vật của Huyền Sơn Thành thì hắn hiểu một ít, Tông Thủ lập tức có chút nghiêm túc, chỉnh áo bào đi tới trước mặt của phu nhân, thật sâu khom người:
- Tông Thủ bái kiến nhạc mẫu! Mười năm không thấy nhạc mẫu vẫn còn khỏe mạnh? Là Tông Thủ phúc mỏng, thời gian mười năm mới gặp mặt nhạc mẫu một lần, thật sự đáng tiếc. Những năm này vẫn cảm thấy tiếc nuối. Đúng rồi, nhớ rõ lúc trước phụ thân từng nói qua nhạc phụ vì nhạc mẫu mà dấy binh đao, thật làm làm cho người ta ao ước. Nói là sau này Tông Thủ cũng phải như nhạc phụ nhạc mẫu, ân ân ái ái suốt đời...
Sắc mặt của Lâm Thi Na lập tức là biến ảo bất định, chợt xanh chợt hồng, trong mắt cũng hiện ra vài phần xấu hổ và tức giận.
Tiểu tử này thật sự là điên sao! Nói năng lộn xộn cố ý nhắc tới chuyện mười năm trước, chẳng phải đang cố ý nói mình vong ân phụ nghĩa?
Nhưng mà giờ phút này nàng chỉ cố nén giận, vươn tay ra giả bộ làm hiền thê thục mẫu hiền lành:
- Thế tử xin đứng lên! Hôn sự của ngươi còn chưa chính thức định ra mà. Xưng hô nhạc mẫu này thế tử không nên gọi sớm.
Nàng còn chưa dứt lời thì trên bậc thang có tiếng cười nhẹ, nói:
- Thật không biết xấu hổ! Cho ngươi ba phần mặt mũi đã mở phường nhuộm! Người ta chính là đệ tử đích truyền của Đan Tuyền Tông há có thể để ngươi trèo cao? Tông Thủ ngươi phải tự hiểu lấy mình một chút. Nên tự cút ra khỏi Huyền Sơn Thành.
Tông Thủ hơi cảm giác kinh ngạc, nhìn qua người này nói:
- Người kia là ai?
Hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy thằng này giống Long Bá Thiên nha.
Sắc mặt Lâm Thi Na hiện ra vài phần vui vẻ, nhưng mà trả lời người lại là Đàm Đào:
- Vị này chính là sư huynh của Hiên Viên, đệ tử đích truyền thứ sáu Đan Tuyền Tông, Phương Thư! Lần này người ta tới Huyền Sơn Thành làm khách. Làm người luôn vì lợi ích chung, cũng hoan hỷ bênh vực lẽ phải. Thế tử có thể kết giao một hai...
- Đan Tuyền Tông? Thì ra là người ngoài.
Tông Thủ ‘ah’ một tiếng, nhưng gật gật đầu:
- Thật không có lễ phép!
Nói câu này lại quay người không quan tâm tới. Cũng không đi mắt đi mày lại với Hiên Viên bên cạnh, mà vẻ mặt của hắn nghiêm túc lặng lẽ chờ bên dưới thềm đá, lộ ra vẻ trầm ổn như núi và đại khí.
Tên Phương Thư kia vốn nhìn Tông Thủ không vừa mắt, giờ phút này ánh mắt lạnh xuống, có sát cơ ẩn hiện, cao thấp nhìn qua Tông Thủ. Mà Đàm Đào cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt âm lãnh nhìn qua bên này, Tông Thủ người này đúng là không vừa mắt mà, trong nội tâm thầm mắng câu âm hiểm lại nhiều hơn vài phần phòng bị. Mà Phương Thư có tiếng bênh vực lẽ phải nhưng lúc này không lên tiếng nói lời nào. Xưa nay chỉ có chó không sủa mới là nguy hiểm nhất.
Chỉ chờ một lát Chu Quân Hầu đi vào trong thông báo đã quay lại. Đi đến bên cạnh Tông Thủ, dùng tư thái của hắn lúc trước cúi người nói:
- Mời thế tử! Hiên Viên thành chủ có bệnh trong người, bất tiện tự mình ra nghênh đón, đang ở trong điện chờ.
Tông Thủ cười cười, đi đầu vào trong thềm đá. Vừa đi vào cửa điện thì cảm thấy khí cơ toàn thân đều bị đánh vào dưới Tiên Thiên. Rồi sau đó lại nhìn qua đối diện có nam tử đang ngồi. Râu bạc tóc trắng, gương mặt hồng nhuận phơn phớt, tướng mạo lại cực kỳ trẻ tuổi. Thoạt nhìn vừa mới hai mươi, so với Hiên Viên cũng không lớn hơn nhiều. Mà trong trí nhớ của 'Tông Thủ’ thì khác biệt so với Hiên Viên Thông mười năm trước.
Tông Thủ nhìn qua người này , Hiên Viên Thông cũng đang đánh giá hắn, thần sắc đã có thương cảm lại mang theo vài phần thổn thức.
Đợi một đoàn người đi vào trong thì cửa Thiết Cương Điện đóng lại.
Tông Thủ lúc này mới cả kinh nhìn qua sau lưng. Nghĩ ngợi nói hẳn Huyền Sơn Thành có ý bắt rùa trong hũ?
Lâm Thi Na mang theo Hiên Viên và đám người Đàm Đào La Diêm đi thẳng ngồi lên bảo tọa bên phải. Mà Chu Quân Hầu thì trực tiếp đứng bên cạnh Hiên Viên Thông, đứng chắp tay.
Mà Hiên Viên Thông bình tĩnh nhìn qua Tông Thủ, cũng thu hồi ánh mắt, có chút gật đầu nói:
- Thế chất mời ngồi! Chớ đa lễ...
Tông Thủ vẫn cúi đầu hành đại lễ, lúc này mới không chút khách khí ngồi ở đối diện Hiên Viên Thông.
Luận thân phận thì hắn thân là kế nhiệm yêu vương Càn Thiên Sơn, bối phận ngang bằng Hiên Viên Thông. Nhưng mà hai người lại chênh lệch không đồng lứa. Cái cúi đầu này là thế giao, xem như cho Hiên Viên mặt mũi.
Trong đại điện trống trải này rải rác mấy người. Nhược Thủy ở trên xe ngựa không tới, Hổ Trung Nguyên cùng Sơ Tuyết thì ngồi sau lưng Tông Thủ.
Hiên Viên Thông lại vung tay áo, có mấy người hầu đi tới, mang theo án tịch hoa quả ngon và rượu, nhưng mà không có người nào quan tâm tới. Mà ngay cả Sơ Tuyết cũng thành thật ngồi tại chỗ. Hào khí trong điện cương cứng.
Cuối cùng vẫn là Hiên Viên Thông mở miệng đầu tiên.
- Thế tử cũng biết vì sao hai năm qua ta ở trong Thiết Cương Điện này?
Tông Thủ khẽ giật mình, từ cách nói của Chu Quân Hầu thì không phải xung kích thiên vị Vũ Tông sao? Hắn là có nguyên nhân khác?
Lại nghĩ tới lúc trước Chu Quân Hầu từng nói tới Hiên Viên Thông không được khỏe, một Địa Luân cửu mạch Huyền Vũ tông có sức lực lớn vạn cân, có thể khai sơn phá thạch thì làm gì sinh bệnh?
Lúc ấy tưởng rằng vị thành chủ này cố bày ra lãnh đạm bất mãn, giờ phút này nghe lời của hắn chẳng lẽ có việc không tiện?
- Ta muốn chứng nhận võ đạo của bản thân mình, tra rõ căn cơ. Cũng bởi vì ta tu hành quá gấp cho nên ngộ nhập đường rẽ. Chỉ có thể dùng Thiết Cương Điện này áp chế kinh mạch bù đắp cơ sở...
Cũng không đợi hắn trả lời, Hiên Viên Thông đã mở miệng giải thích, sau đó lại lần nữa hỏi:
- Như vậy thế tử cũng biết kỳ thật lão đệ hôm nay có khả năng còn chưa chết?
Lời ấy vừa nói ra không khác gì bom tấn nổ. Không chỉ có Lâm Thi Na cùng mấy người Đàm Đào kinh ngạc, cho dù là Tông Nguyên cùng Hổ Trung Nguyên cũng nhao nhao đứng lên, ánh mắt cả kinh giật mình.
Tông Thủ lần này đã triệt để bị trấn trụ, đi tới thời đại này lần đầu tiên có người nói với hắn Tông Vị Nhiên có khả năng vẫn còn sống.
Thoáng suy tư lưng của Tông Thủ càng thẳng tắp, nghiêm nghị ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn qua Hiên Viên Thông:
- Không biết thành chủ có thể nói rõ ràng không?
Hiên Viên Thông lại cười cười, đem chén rượu trước mặt rót đầy giơ ly lên trước mặt Tông Thủ. Tông Thủ bất đắc dĩ đành phải cầm ly. Chỉ cảm thấy rượu này quả nhiên là cực ác liệt, kình đạo mười phần. Vừa mới uống vào đã cảm thấy chóng mặt. Lại không thèm quan tâm tới, thân là võ giả uống chút rượu không xem vào đâu. Sau đó dùng chân khí thúc dục bức ra ngoài.
Rồi sau đó hắn nghe Hiên Viên Thông thản nhiên nói:
- Kỹ càng ta cũng không biết, nhưng ma Trầm Luân Vân Hải tuy là tử địa nhưng cũng chỉ với Địa Luân mà thôi, đổi lại trên thiên vị thì chưa chắc đã chết.
Ánh mắt Tông Thủ lập tức co rụt lại, nhất thời cũng quên khu trừ rượu.
- Ý của thành chủ phụ thân của ta đã là Thiên Vị tông sư?
- Thế tử biết rõ đúng là ít!
Hiên Viên Thông lắc đầu, lại uống một ly rượu.
- Kỳ thật trước khi lão đệ xảy ra chuyện thì sáu tháng trước hắn đã là Thiên Vị Võ Tông. Thẳng đến nửa năm trước đó không dấu diếm được, bị mấy tông môn lánh đời tìm tới không thể không tránh vào Trầm Luân Vân Hải. Chỗ đó đối với chúng ta mà nói là tử địa, trong mắt của hắn chưa hẳn không phải con đường sống. Thế tử chắc hẳn cũng khi biết trong Vân Giới xưa nay trên Thiên Vị không được tham dự vào chuyện nhân gian. Mà lão đệ hẳn là phạm giới này...
Tông Thủ lúc này uống một chén, hắn cảm thấy đầu óc của mình như ngắn lại. Trong trí nhớ của hắn tuy Tông Vị Nhiên không phải trước khi vào Trầm Luân Vân Hải mới tiến vào Thiên Vị sao?
Nhưng mà phụ thân tiện nghi của hắn đã không sợ hãi chút nào dưới sự đuổi giết của ba Linh Vũ Tôn của Lăng Vân Tông mà đi vào đó. Chỉ sợ khi đó thật sự không chỉ là Thiên Vị Vũ Tông.
Nếu là như vậy tại sao vẫn lạc? Bị chư nhiều cường giả vây sát mà vong?
Trong chớp mắt hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân.