Nếu không chuẩn bị một số thủ đoạn thần thông phòng thân, thì sao có thể yên tâm được?
Nhưng nếu không phải bản thân, chuẩn bị bước lên con đường, hắn đúng là không dám, tiếp nhận trận đồ thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt kiếm trận này...
Điều khiển Tích Ma di chuyển, từ Thiên Phương Giới độn đến chỗ hạm đội ẩn thân, chỉ dùng nửa canh giờ.
Tông Thủ vừa đến gần, đã có thể cảm nhận được, linh năng kích động đến từ phương hướng đó.
Cũng vô thức nhướng mày, trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
- Hình như đang kịch chiến, hơn nữa đối thủ không yếu...
Từ mức độ dao động của linh triều, một bên đại chiến, chí ít cũng là thực lực tiên cảnh.
Không khỏi nhíu mày, trong hạm đội này chiến lực mạnh nhất, cũng chỉ là Nhược Thủy và Nhược Lan mà thôi.
Nhược Thủy trước khi hắn rời đi, dựa vào sự giúp đỡ của Ngọc Huyền Tử Thanh, đã thể hiện ra vài phần dấu hiệu đột phá linh cảnh.
Hai hai phần linh vũ hợp nhất, đủ để quét ngang đồng giai.
Ba mươi vạn tướng sĩ trong đội tàu, cũng là tinh nhuệ mười người chọn một.
Nhưng vấn đề là Nhược Thủy, không sở trường quân đạo sát pháp, không thống ngự nổi vài chục vạn quân.
Còn sư Nhược Lan, tuổi tác còn nhỏ...
Thật đúng là không dám tưởng tượng, tình cảnh đội tàu lúc này.
Tông Thủ trong lòng lo lắng, địa điểm hắn chọn, cực kì hẻo lánh. Là hắn quan sát Thương Sinh Đạo tàng thư, ngẫu nhiên biết được.
Có thể gọi là nơi tàng binh tuyệt hảo, có tiên cảnh tinh thú, thường xuyên qua lại. Rốt cục là đã xảy ra biến cố gì?
Chỉ mất mây giây thời gian, Tông Thủ đã bay đến nơi. Nhưng sau đó, Tông Thủ không ngạc nhiên vì những gì hiện ra trước mắt.
Nơi kịch chiến, không phải ở Thương Sinh. Mà là trong một dải giới hà gần đó.
Sáu chiếc không hạm dài bạn trượng, đang cùng một con cự thú thân đuôi dài đến ngàn trượng kịch chiến.
Hình như là một con hỏa sư màu vàng, toàn thân phủ kín những vẩy tím vàng. Không những thể hình khổng lồ, mà còn nhẹ nhàng linh hoạt.
Con hỏa sư đang chạy băng băng trong hư không, thỉnh thoảng lại gào thét giận giữ, chấn động hư không.
Chỉ là con thú này, nhìn thì có vẻ uy mãnh, nhưng trong mắt lại xuất hiện vài phần mệt mỏi.
Tốc độ độn không của sáu chiếc không hạm không hề thua kém. Bao vây bốn phía, hợp lực vây công.
Hỏa sư tiến, thì không hạm lùi. Hỏa sư lùi, thì không hạm tiến, từ đầu đến cuối luôn duy trì một khoảng cách nhất định.
Khiến đối phương thoát thân không được, mệt mỏi vô cùng.
Thỉnh thoảng lại bắn ra nỏ nguyên hỏa, có linh sư đi theo không hạm gia trì, mặc dù không thể trọng thương con tiên giai kim lân hỏa sư này, nhưng ít nhiều, vẫn khiến nó kiêng kị một hai.
Công kích đầy trời, số lượng cực lớn, tốc độ lại nhanh, khiến nó muốn tránh cũng không tránh được.
Mười chiếc cửu giai cự nỏ, dưới sự hỗ trợ của đại trận linh pháp, miễn cưỡng vẫn có thể xuyên thủng bộ kim lân dày dặn kia!
Trên sáu chiếc không hạm, hình như cũng có cường giả thực lực linh cảnh tọa trấn, để đề phòng sự cố, chống lại thần thông pháp lực của con hỏa sư này.
Tông Thủ thoáng ngây người, sau đó đứng sang một bên, lặng lẽ quan sát.
Nửa khắc ngắn ngủi, trên người con kim lân hỏa sư, đã có thêm vô số vết thương.
Phi đạp trong hư không, không còn được nhẹ nhàng như trước đây nữa.
Tông Thủ từ xa quan sát, phát hiện sáu chiếc không hạm này, đều tiến lùi có trình tự. Tựa như mỗi một động tác, mỗi một khả năng của hỏa sư, đều đã được dự liệu.
Mặc dù kim lần hỏa sư, đã có những biểu hiện mệt mỏi, nhưng vẫn không hề chủ quan.
Cẩn trọng truy kích, chậm rãi mài mòn khí lực.
- Sau chiếc không hạm, được điều khiển như cánh tay, rất không tệ! Chẳng lẽ là Nhược Lan? Chẳng trách tiểu nha đầu này. Có thể dùng nhược lữ đánh thắng Dạ Ma và hạm sư Đại Việt. Đây chính là thủ đoạn của danh tướng vô song sao? Danh bất hư truyền...
Nếu không có Tông Thủ, Sư Nhược Lan lúc này, cũng nên bắt đầu thay huynh xuất chinh.
Dùng mấy chiếc tàn hạm, tập kích bốn phía, cướp đoạt lương thực mùa đông cho tộc nhân. Trước giờ chưa thất bại trận nào. Dưới vân hải, đặt nền móng hoàng triều.
Hôm nay, lại là vì hắn thống soái sáu chiếc không hạm này, thử vây sát một con tiên cảnh tinh thú!
- Nhưng số nguyên diệt nỏ này, chính là hố không đáy. Tiêu hao cự đại. Thời gian này, thật không biết muội ấy kiếm được từng ấy cửu giai thú tinh từ đâu...
Đương nhiên nếu có thể vây sát cự thú như hỏa sư, vậy thì mọi thứ đều có thể kiếm lại được.
Trên người tiên cảnh tinh thú này, cho dù chỉ là một miếng vẩy, giá trị cũng vượt xa cửu giai tinh thú bình thường.
Đang suy nghĩ lung tung, một chiếc không hạm, cũng không biết có phải vì quá vội vàng hay không, mà đến hơi gần một chút.
Con cự sư đó, trong mắt bất ngờ lóe tinh mang, khí mang toàn thân bạo phát, thân ảnh đột nhiên tăng tốc, lao về phía không hạm.
Thân còn chưa đến, hỏa diễm đỏ rực đã cuộn lên. Thú trảo sắc bén, cũng phá nát hư không, xuyên kích mà đến.
Tông Thủ khẽ nhíu mày, đem vô danh kiếm tế khởi cạnh người, đã dự định xuất thủ.
Trong lòng càng không hiểu, Nhược Lan tại sao lại phạm sai lầm như vậy.
Một khắc sau đó, chỉ thấy trên không hạm kia, có mấy trăm đường linh phù nhất tề đánh ra, ngăn cách diễm lực, thậm chí còn dùng nó làm bàn đạp, khiến tốc độ không hạm, tăng vọt ba lần!
Gần như chỉ trong gang tấc, tránh được cự trảo phá không mà đến.
Hàng trăm nguyên diệt nỏ từ bốn phương tám hướng, nhất tề đánh đến cùng một chỗ.
Hỏa sư không kịp phòng thủ, cũng không kịp tránh né. Sau một tiếng kêu bi thảm, toàn thân trên dưới, bị đánh ra vô số lỗ máu.
- Thì ra là cái bẫy, tương kế tựu kế? Thú vị...
Ánh mắt Tông Thủ lấp lánh, lại cười thu hồi vô danh kiếm, tiếp tục quan sát.
Nhưng tiếp theo, vẫn là vô kinh vô hiểm, bình lặng có chút vô vị.
Chính vì bình lặng như vậy, Tông Thủ mới có thể cảm nhận được bất phàm bên trong.
Tựa hồ mỗi một bước của sáu chiếc không hạm, đều là được dày công tính toán. Đem tất cả sự cố ngoài ý muốn, bài trừ toàn bộ.
Từng bước một, không nóng không vội tiến hành theo trình tự. Cả quá trình diễn ra trôi chảy, không hề có một tia hỏa khí nào.
Sáu không hạm một thú, cứ như vậy kịch chiến đúng nửa ngày.
Cho đến cuối cùng, xác thực hỏa sư, đã vô cùng mệt mỏi.
Mới nhất tề ném ra một tấm lưới lớn, đem con cự thú, nhốt vào bên trong.
Sau đó lại đánh ra mấy trăm tấm phù lục giống như nguyên hỏa diệt loạn linh phù, đây là phòng hỏa lân cự thú, cuối cùng tuyệt vọng, tự nổ thú đan.
Lại hai can giờ, cho nên khi cự thú, không còn thanh tức gì nữa