Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời đồn truyền ra từ Đông Lâm, hắn mặc dù biết rõ hơn phân nửa là giả, cũng không thể tránh được.

Mặc dù Khổng Dao trở về, đoán chừng trong quân cũng không có chỗ dừng chân, chẳng bằng đừng trở về.

- Trong tay bệ hạ, lương tướng ngàn người không ai kém Khổng Dao.

Người nói chuyện là Thái úy, hắn ngồi trên ghế lắc đầu:

- Khổng Dao mỗi lần xuất chinh đều ổn trọng, lao sư động chúng. Tuy là lương tướng, cũng không tính là tài, xét cho cùng vẫn là nữ tử, không thể quả quyết như nam nhân. Hơn nữa cũng quá mức mỹ mạo, thần cảm thấy Càn Thiên Yêu Vương háo sắc ngược lại là một chuyện tốt. Ít nhất kẻ này còn có sơ hở. Sắc chính là cạo xương khiến cho anh hùng chí mòn đi. Kẻ này hôm nay là không tệ, chỉ là ngày hôm sau thì thời gian còn dài...

Ân Ngự cau mày nhìn về phía Đông Lâm Vân Giới xa xa, cách hơn Vân Hải vạn dặm, Tông Thủ trừ phi là ý đồ xâm nhập Đông Lâm Vân Lục, nếu không tương lai kẻ này vô luận như thế nào đều không quan hệ với Đại Thương.

Nhưng sau khi đóng ấn lên tứ hôn quốc thư thì thỉnh thoảng hắn lại cảm giác tim đập nhanh, tựa hồ là thấp thỏm lo âu giống như làm sai chuyện gì đó.

Đặc biệt hôm nay, liên tục nửa ngày mà hắn vẫn không thể định thần.

Chỉ là nghĩ kỹ duyên cớ lại hồn nhiên không cách nào biết nguyên nhân.

Tiếp theo chỉ thấy Trọng Huyền Chân Nhân gật nhẹ đầu:

- Bệ hạ xác thực không cần để ý! Ta thấy nàng này mệnh cách không có gì lạ, nhất định là sớm yểu vong. Gần đây lông mày nàng này mang triệu chứng xấu, mệnh chủ lại hàm kim bạch chi khí, cả đời sát phạt cực thịnh giống như vận số có tương liên với Đại Thương ta. Có nàng này nhất định liên quan đến Đại Thương khiến cho quốc tộ suy giảm, không phải lương thần. Ngược lại còn cần trấn an Khổng gia mới được...

Lông mày của Ân Ngự nhíu lại, lúc này hắn mới an tâm.

- Khổng gia? Trẫm năm đó đăng cơ thiếu nợ bọn hắn một cái nhân tình. Đã từng hứa hẹn thời điểm tại vị nhất định để cho một người trong tộc hắn chấp chưởng quân quyền. Lúc trước thấy tộc hắn chỉ có một Khổng Dao có thể, lại oán trẫm không để con trai trưởng hắn lên mà đề bạt một nữ hài. Hừ, quả nhiên là không chừng mực! Thôi! Đám người đó đã muốn thì cho chúng đi!

Ân Ngự cười lạnh chợt lại không đếm xỉa tới hỏi lại:

- Như vậy Càn Thiên Sơn có đáp ứng xuất binh không?

Thời điểm nói chuyện, Ân Ngự nhìn trung ương Vân Lục trong dư đồ.

Ở gần trung ương Vân Lục có một cái điểm đen nho nhỏ.

Lần này Cao Nhược kính cẩn đáp:

- Càn Thiên Sơn còn chưa có trả lời thuyết phục, bất quá cũng không minh xác cự tuyệt. Ta nghe nói đang nghĩ biện pháp mời Ngũ Tuyệt Sơn Trang cùng Hạo Huyền Tông ra mặt khuyên bảo. Nghe nói hai tông này giao hảo cùng Tông Thủ. Việc này can thiệp tồn vong Càn Thiên Sơn, liệu đến vị Yêu Vương Càn Thiên Sơn sẽ không khôn ngoan như thế! Lúc này Càn Thiên Sơn thoái thác đơn giản là muốn nhiều chỗ tốt từ Đại Thương ta thôi.

Nghe được một câu cuối cùng, Ân Ngự cười cười lộ ra vẻ cực kỳ thoả mãn, tình hình này hắn cũng đã liệu như thế.

Tiếp theo thần sắc hắn lại có hơi âm trầm, hắn cực ghét tông phái. Hạo Huyền Tông là do sinh tử tồn vong hoặc Đại Thương áp bách quá mức, nếu không hơn phân nửa cũng cùng với chư tông khác là cá mè một lứa.

Nhưng mà chuyện đời là như thế, rõ ràng tâm ghét nhưng có đôi khi không thể không cần.

Ân Ngự chợt nhíu mày lần nữa, cảm giác rung động tâm can không bởi vì lời nói của Trọng Huyền Chân Nhân mà ân tâm, trái lại càng thêm nghiêm trọng.

Mà Trọng Huyền Chân Nhân cũng bỗng nhiên đứng lên. Ánh mắt lộ vẻ kinh hãi khó hiểu.

Hình như cùng lúc có đại sự gì đến từ phía đông, nguồn gốc từ ở trong kinh thành,làm cho người khó phân biệt phương vị.

Phong thuỷ là như thế, cho dù thành tựu tu vi của hắn cũng không cách nào phán đoán chuẩn xác. . . Cơ hồ cùng một thời gian, bên ngoài Vân Giới ở trong một chỗ kẽ nứt thời không.

Một thanh niên dung nhan tú lệ đang nhanh chóng xuyên thẳng qua ở trong Linh Hà, không lâu sau đã trực tiếp đã phá vỡ bích chướng không gian, giẫm chân vào thời không cuồng bạo. Trong chốc lát tìm được một cung điện cũng giống như một cái thuyền lớn.

Vị trí trong không gian điệp bên trong nhìn không thấy. Nhưng người tuổi trẻ bước vào không gian này đã đủ rồi.

Trên thuyền hào hoa xa xỉ, ven đường có mấy trăm giáp sĩ mặc Linh Khí thấy hắn thì nhao nhao nửa quỳ để hành lễ.

Giờ phút này nếu có tu sĩ Đông Lâm Vân Lục ở đây nhất định sẽ phát giác trên thuyền này cho dù là một người hầu bình thường nhất cũng có tu vi tứ giai tiên thiên.

Mà tất cả Chiến Sĩ ăn mặc linh giáp đều là lục giai trở lên gọi là lục giai đạo binh. Hơn nữa đều không ngoại lệ đặc thù của Hồ tộc.

Người trẻ tuổi lại tập mãi thành thói quen không thèm để ý, hắn đi tới đẩy cánh cửa cung điện ra.

Khác với thuyền lớn, nơi này không có bất kỳ hoa văn trang sức, cũng không có dụng cụ xa hoa lộ ra hương vị thanh nhã.

Mà vừa mới đẩy cửa ra, người trẻ tuổi kia chợt nghe bên trong vang lên một thanh âm.

- Mạc Phi à?

Thanh âm kia già nua nhưng lại có lực xuyên thấu viễn siêu thường nhân, tựa như trường châm đâm thẳng vào đáy lòng người.

Người trẻ tuổi lập tức cúi người hành lễ:

- Đúng là Tuyết Mạc Phi!

Sau cửa cung điện là một mảnh đen kịt, dù là dùng cảnh giới của Tuyết Mạc Phi cũng không cách nào thấy rõ tình hình nhưng hắn vẫn kính cẩn dị thường, trong ánh mắt mang theo vài phần kính sợ.

- Không ngờ ngươi dám đi dò xét Tông Thủ, thật là to gan.

Quả nhiên sau đó răn dạy một tiếng:

- Nếu không phải là bổn tọa tỉnh ngủ, dù cho dùng Huyễn Tâm Cảnh che lấp, lúc này ngươi đã bị Tông Thủ phát giác, làm hỏng đại sự của bổn tọa mới chịu thôi phỏng?

Tuyết Mạc Phi không dám giải thích, yên lặng không nói. Hắn chỉ muốn biết rõ, đánh chết Tuyết Mạc Ngôn, lại còn nhỏ đăng vị lập nên cơ nghiệp to như vậy đến cùng là hạng người gì mà thôi.

- Lần này đi có được gì không?

- Có!

Tuyết Mạc Phi bái phục nói:

- Thần tại Càn Thiên Sơn quan sát chư tộc thành này vui lòng phục tùng người nọ. Thậm chí tộc người nọ cũng yêu quý, Tông thị đích mạch đã bị tru sát hầu như không còn. Còn lại một ít người may mắn còn sống sót đã bị hắn thuyết phục. Huyết Vân Thiết Kỵ có chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối. Tuyết thị nhất tộc sơ rằng đã tới chậm, muốn đoạt lại vương quyền trong tay Tông thị chỉ sợ không dễ

- Nói như vậy Tông Thủ không có điểm yếu gì?

Thanh âm kia nói xong mang theo rõ ràng tức giận, ý niệm giống như phong ba ở trong chỗ sâu trong phòng bừng lên.

Tuyết Mạc Phi bên cạnh hơi lắc đầu đáp:

- Đối với người bên ngoài mà nói thì không có gì chê trách nhưng đối với Tuyết thị ta thì lại không phải là như thế. Người này dù sao vẫn là Thiên Hồ huyết mạch, chỉ có bắt tay vào làm từ huyết mạch. Phương pháp thoả đáng hoặc có thể làm cho Tông Thủ để tộc ta sử dụng, chỉ là kẻ này còn có Phần Không Chi Huyết, trước cần giải quyết mới được, nếu không Thiên Hồ chi huyết của Tuyết thị ta chỉ sợ không cách nào thành công áp đảo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK