Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cuối cùng phụ thân ngươi tiến vào Âm Long Hạp, lấy được cái gì và thu hoạch gì thì ta cũng không biết. Chỉ biết sau khi đi ra thì chạy thẳng tới phía nam. Sau đó lại bị hai mươi Thiên Vị Vũ Tông chặn đường vây kín. Phụ thân của ngươi cường hoành chém ba người, thẳng đến khi năm tên Võ Tôn ra tay mới bỏ chạy tiến vào trong Trầm Luân Vân Hải!

Tông Thủ nghe được lời này thì nội tâm chấn động, nghĩ ngợi nói vị ‘phụ thân’ của mình không ngờ mạnh tới trình độ này.

Hơn hai mươi Thiên Vị Vũ Tông liên thủ vẫn có thể chém ba người. Mặc dù là Võ Tôn cũng không làm gì hắn được. Đây là chiến tích khủng bố, ít nhất vài năm sau có thể giết lên Đan Hà Sơn.

Hiên Viên Thông nói Tông Vị Nhiên sáu năm trước đã đạt đến cảnh giới thiên vị Vũ Tông. Tính tính toán toán tuổi của phụ thân hắn thì chẳng phải mới hơn hai mươi bảy một chút?

Hắn vào lúc này cơ hồ hoài nghi Tông Vị Nhiên hẳn là từ kiếp sau xuyên việt tới đây, hơn nữa trước kia từng có tu vi võ đạo cao thâm?

- Truyền thuyết thì lão đệ ở trong Âm Long Hạp tìm được bản Trụ Cực Mệnh Thế Thư, vì vậy mới phải chạy đi phía nam, nhưng mà tin tức này hơn phân nửa là giả.

Hiên Viên Thông lạnh giọng cười cười, lộ ra ý mỉa mai:

- Hướng xưa nay chính là trụ, bốn phương cao thấp là vũ! Mà Trụ Cực Mệnh Thế Thư chính là bảo điển linh pháp chí cao, truyền thuyết bản thân nó có thể thao khống thời gian, thậm chí nghịch chuyển thời gian, bực chí bảo này làm sao có thể rơi vào trong di tích võ tiên? Nếu thật sự có vật đó thì không chỉ tam khung cảnh ngũ động thiên, thập thánh địa, thập cửu tông môn tranh giành nhau sống chết. Cho dù là người ngoại cực cũng xông vào tranh đoạt Vân Giới. Những người kia thật sự là nghĩ tới khả năng phụ thân ngươi không chết nên làm như vậy. Cũng may lời đồn dùng trong mắt trí giả như các tông môn và thánh địa không ai tin lời này.

Tông Thủ cũng mỉm cười một cái, nghĩ ngợi Trụ Cực Mệnh Thế Thư này trong suy đoán của hắn tối đa chỉ là Linh Sư bảo điển mà thôi. Liên quan tới tât cả pháp tắc phù lục trong truyền thuyết, huyền diệu phức tạp khó nắm nhất chính là hai phù ‘ vũ ’‘ trụ ’.

Còn cái gì thao khống thời gian, nghịch chuyển thời gian chẳng phải quá mức sao? Hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy.

Nhưng mà nội tâm của hắn lập tức trầm xuống, nhớ tới việc lạ xảy ra trên người của mình thì khó hiểu, trí nhớ hồn thức thuộc về ‘ Tông Thủ ’ đã tiêu tán lại xuất hiện.

Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết mà thôi. Cũng sẽ hiểu được ta chính là ngươi ngươi chính là ta. Hai người vốn là một thể, những lời này nghe thì có vẻ như quái dị, mà giờ khắc này nghĩ đến thì tăng thêm vài phẩn cảm giác khó lường.

Thậm chí còn có khả năng giấu trong chỗ sâu nhất của nguyên thần, là quang đoàn không biết tên.

‘Tông Thủ’ này hắn nói không rõ, chỉ biết đồ vật là hắn mang tới cần gì phải hỏi?

Mấy tháng gần đây trong lòng Tông Thủ vẫn suy đoán việc này. Giờ phút này ẩn ẩn hiểu ra được.

Hẳn là đoàn hào quang màu xanh lục chính là ‘ Trụ Cực Mệnh Thế Thư ’?

Chợt hắn không nhịn được cười lên, bảo vật trong trò chơi Thần Hoàng có thể ở trong hiện thực sao?

Mặc dù thật sự là bảo vật này mang theo mình xuyên việt vạn năm thì giải thích thế nào, vì sao vật ấy lại rơi vào trong tay của mình, hơn nữa hắn trong nguyên hồn của hắn thì ‘ Tông Thủ ' có thức tỉnh hay không?

Trong nội tâm có ngàn vạn nghi vấn nhưng mà việc này quá mức quái dị rồi, Tông Thủ trực tiếp bác bỏ khả năng này, không suy nghĩ thêm nữa, hắn nghe Hiên Viên Thông nói tiếp.

- Đây cũng là ta nói trước kia, phụ thân của ngươi có khả năng còn sống trên đời này. Hắn cũng không bị người ta đẩy vào Trầm Luân Vân Hải mà là sớm có mưu đồ, mượn nhờ chuyện này đi tị nạn. Ở trong Âm Long Hạp có khả năng đồ vật không đủ cho hắn xoay chuyển cục diện cho nên phải có khả năng khác, hoặc đồ vật này ở trong tay của hắn chỉ là tai họa mà thôi. Nhưng mà khả năng này ta thấy là nhỏ nhất.

Hiên Viên Thông nói xong những lời này lại trầm ngâm một hồi, lúc này đi vào chính đề:

- Hôm nay mặc dù lão đệ rời đi nhưng mà tranh giành Âm Long Hạp càng ngày càng nghiêm trọng. Không chỉ có mấy tông môn Đông Lâm Vân Giới, mà ngay cả trung ương Vân Giới cũng có người nhúng tay. Cho nên tranh giành yêu vương Càn Thiên Sơn cũng vượt xa mặt ngoài quá nhiều. Tông Thế cũng không phải chỉ dựa vào lực của Lam Diệp chân nhân, một Địa Luân cửu mạch Huyền Vũ tông, mặc dù sắp bước vào Thiên Vị thì có thể có được bao nhiêu thực lực? Đừng nói là ta, cho dù là Hổ Thiên Thu thống lĩnh hổ tộc mười vạn đại quân cũng có thể chém giết Lam Diệp chân nhân, cho dù thật sự bước vào Thiên Vị cũng là như vậy. Nhưng bởi vì Tông Thế, Tông Dương có thúc phụ Tông Sư Nguyên của ngươi sau lưng đều có tông môn ở sau lưng an bài, có thể an bài thân tín tranh giành vị trí yêu vương không cố kỵ.

Mắt của Tông Thủ híp lại, một tiếng cười khẽ. Chuyện này hắn đã sớm đoán được rồi, nhưng do vẫn không hiểu rõ nguyên do nhưng mà cộng thêm di tích võ tiên xuất thế thì tất cả bí ẩn đã được vạch trần.

- Có người bắt tay vào làm thì cũng có người thích đánh cờ. Phía tây Đông Lâm Vân Giới trừ Càn Thiên Sơn, Vân Hà Sơn, Liệt Diễm Sơn còn có Tây Hải Lãng Vân thành, đều là thế lực có thể động dụng trăm vạn đại quân. Mà ước chừng trước tháng tư đột nhiên trong hạp cốc xuất hiện Linh Năng, chư tông đều cho rằng di tích trong cốc xuất thế. Chẳng những Vân Hà Sơn phái tinh nhuệ nhất là Hỏa Lang Kỵ tập trung hỏa lực ở Đông Vu Sơn. Liệt Diễm Sơn cũng điều binh khiển tướng, mà Lãng Vân thành phái ba trăm vân hạm đóng ở phía tay Kiền Thiên Sơn hai nghìn hai trăm dặm, kết quả cuối cùng là sợ bóng sợ gió một hồi. Nhưng mà cũng thúc đẩy ba thế lực trong Kiền Thiên Sơn tạm thời liên thủ với nhau.

Ngữ khí của Hiên Viên Thông bình thản không có gì cả, đem chuyện mấy tháng qua trong Càn Thiên Sơn nói ra rõ ràng. Mà Tông Thủ nghe được thì hãi hùng khiếp vía. Tình thế bên Doãn Dương cùng Hổ Trung Nguyên mặc dù nói rõ chi tiết cho hắn nghe. Nhưng mà hai người này tuyệt đối không thể như Hiên Viên Thông rõ như lòng bàn tay.

Những nghi hoặc trước kia đều được phóng thích toàn bộ.

- Cho nên ta cân nhắc lợi hại nên quyết định không nhúng tay vào xu thế của Càn Thiên Sơn. Tình hình bên kia vô cùng mẫn cảm, hết sức căng thẳng. Nếu không tranh giành còn khá tốt, một khi ta ra tay thì chúng ta không có việc gì, nhưng mà người ta sẽ nắm lấy ngươi làm nhược điểm lớn nhất. Ngươi không biết võ, mặc dù là ta và mấy người Hổ Thiên Thu liên thủ cũng không bảo hộ được ngươi. Chỉ có thể hại ngươi mà thôi.

Nói đến chỗ này thì Hiên Viên Thông lại vui vẻ.

- Nhưng bây giờ khác rồi! Trước kia có ý nghĩ này thì nghĩ không dám nghĩ. Nhưng hôm nay vị trí yêu vương thì thế tử ngươi mặc dù không đi tranh giành, ta cùng với Hổ Thiên Thu cũng không đáp ứng. Cơ nghiệp hắn vất vả đánh hạ thì há có thể rơi tại tay người khác! Hơn nữa hôm nay có thêm nhiều phần thắng...

Vừa cười nhìn qua Tông Thủ, mang theo vài phần khảo vấn:

- Thế tử cũng biết là vì sao? Lúc không có lão đệ thì chúng ta không có nửa phần thắng. Nếu như đổi lại là người khác thì ngược lại có vài phần khả năng?

Tông Thủ không cần nghĩ ngợi đã lắc đầu:

- Tình thế làm sao có thể giống nhau? Thời điểm phụ thân ta làm yêu vương thì chính là bia cho người ta ngắm. Mà ta hiện tại lại hợp tung liên hoành mấy người Tông Thế đã có chỗ dựa là các tông môn lánh đời, ta hôm nay cũng có thể hợp tác với các tông môn một phen.

Hiên Viên Thông lập tức cười ha ha, lộ ra vài phần hân thưởng, nói:

- Đúng là như thế! Ngươi quả nhiên thông minh! Không hổ là nhi tử của lão đệ. Quả nhiên là đạo lý này, chúng ta chỉ cần cầm lấy vương vị của Càn Thiên Sơn thì Âm Long Cốc kia sẽ có phần chúng ta lớn nhất, lấy không được cũng không sao cả. Trong mười chín tông môn thì không lo tìm không thấy người liên thủ. Cho nên lần này ngươi quay về Càn Thiên Sơn thì nhất định phải cẩn thận, phải liên hợp với mấy người chúng ta.

Vài câu cuối cùng lộ ra vẻ nghiêm túc, trong nội tâm Tông Thủ cũng run sợ vài phần, nghĩ đến vốn ‘ chính mình ’ lúc này nên đi tìm Tông Sư Nguyên cùng Tông Dương liên thủ tiếp vị Càn Thiên Sơn, bồi dưỡng thành khôi lỗi. Mà năm về sau Tông Thế lại phấn khởi bộc phát chém đầu mình. Mà hai người kia không nói câu nào thuần phục Tông Thế.

Nghĩ tới đây thì đám người vụng trộm đánh cờ giao phong nếu một nhà độc đại không được thì sẽ phải thỏa hiệp, cũng chưa hẳn không phải lương pháp.

Theo trí nhớ của hắn thì Huyền Sơn Thành sẽ xuống dốc và biến mất trong niên đại này. Chỉ nhớ mang máng hai năm sau Huyền Sơn Thành cùng Kiền Thiên Sơn sẽ thành lối vào trọng yếu nhất của eo biển, có một hồi đại chiến trăm vạn người. Bốn năm sau Lâm Lan Thành ở phía bắc Thiên Lan tỉnh quật khởi, chưởng quản tận địa phương của Huyền Sơn Thành. Nhưng mà Hiên Viên Thông cùng Hiên Viên như thế nào hắn không biết.

Có thể khi đó hắn đầu nhập vào Càn Thiên Sơn, bởi vì với tính tình của những người họ Hiên Viên có ai tuyệt tình?

Còn có Thiết Hổ nhất tộc, trong trò chơi Thần Hoàng đã không tồn tại cái này tộc loại.

Tông Thủ nhất thời cảm thấy áp lực trong nội tâm nặng chịt, trong lần suy nghĩ lần này đi Kiền Thiên Sơn vẫn diễn ra phong ba biến hóa kỳ lạ, hung hiểm khó dò.

Hiên Viên Thông nói xong những lời này thần sắc triệt để biến thành vui vẻ. Cũng không bàn tới những chuyện này nữa. Kéo theo Tông Thủ đi ngắm trời mây, bỗng nhiên nói tới phụ thân của Tông Thủ, cũng nói chuyện kết giao qua lại. Bỗng nhiên còn nói tới chuyện lý thú khi Hiên Viên còn bé tí làm cho Hiên Viên cũng hờn dỗi một hồi.

Thời điểm nói tới rạng sáng thì mới buông tha Tông Thủ rời đi.

Thời điểm Tông Thủ rời khỏi tiểu đình giữa hồ thì quay đầu nhìn qua Hiên Viên Thông vẫn tự rót cho mình, không còn phong phạm nói to cười lớn, trong ánh mắt hơi có vẻ men say làm cho Hiên Viên đi theo hầu hạ bên người cũng đau đầu.

Mà trong bình không phải là rượu, chỉ là nước hoa quả mà thôi. Nhưng mà Hiên Viên Thông cũng đã chính thức say.

Tông Thủ cười cười, thời điểm rời đi ra ngoài cửa thì hắn cảm nhận được rét lạnh bỗng nhiên phủ khắp toàn thân. Một tia sát ý không biết từ chỗ nào ập tới.

Tông Thủ nhíu mày nhìn qua phía đông. Theo hắn đoán chừng là phía đông bên ngoài thành, giờ phút này hơn phân nữa là ngoài vạn dặm, ở trong một sơn cốc không người có một gian nhà tịch mịch.

Tiếng nổ vang lên, một khối linh thạch trắng noãn không tì vết bỗng nhiên bị bàn tay lớn sinh sinh bóp thành phấn vụn.

- Không ngờ dám giết đệ tử của ta!

Âm thanh này âm hàn lại mang theo vài phần hùng tráng. Chủ nhân bàn tay kia mắt nhỏ mũi ưng, bộ dáng lại giống Cừu Lăng vài phần. Ngực bụng của hắn phập phồng, hiển nhiên là vô cùng giận dữ.

- Thật sự là thế tử Càn Thiên Sơn gây nên, ngươi không có tính sai không?

Trước người của kẻ này có một lão giả áo đen đang đứng. Trên mặt mồ hôi lạnh đầm đìa đang khom người nói:

- Tuyệt không dám lừa gạt chủ nhân! Vân Húc cùng Cừu Lăng hoài nghi truy tra người cuối cùng chính là thế tử Càn Thiên Sơn. Ta suy đoán thì hơn phân nửa là bộ hạ của thế tử này ra tay sát hại Vân Húc Cừu Lăng!

- Nhưng mà ta nhớ được Tông Thủ không phải là kẻ không cách nào tập võ sao? Phụ thân của hắn đã chết, dưới tay của hắn làm gì có thủ hạ mạnh như vậy?

Nam nhân mắt nhỏ mũi ưng nhíu mày, lúc này nghi hoặc khoát tay:

- Bất kể là phải hay không! Ngươi trước mang vài tên Huyền Vũ Tông sư đi qua, có thể giết được kẻ này thì tốt nhất. Nếu thế không thể thì ta sẽ đích thân ra tay lấy mạng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK