Không được!
Hầu như ngay lúc Dệp Hiện vừa nói xong âm cuối cùng thì Lục Vô Bệnh đã nhanh chóng mở miệng ngăn cản.
- Minh Ngục bị hư hao, hai vị Thánh Tôn Chí Cảnh sợ phải ở lại Cửu Tuyệt tử ngục một đoạn thời gian để xử lý mọi chuyện. Lúc này muốn đi Thánh Đình Phần Không cũng không có thời gian đi. Nhưng cũng không thể ở đây quá lâu, động tĩnh xảy ra ở đây, nhất định sẽ khiến bốn phía đến tra xét. Theo ý kiến của thần thì Quân Thượng vẫn là đợi thêm một hai năm nữa, bồi dưỡng căn cơ vững chắc, rồi quay về cũng không muộn!
Hơi thở Diệp Hiên vẫn rất đều đều, bình tĩnh liếc nhìn Lục Vô Bệnh mang mặt nạ một cái.
Sau đó khóe miệng giương lên, nói:
- Tiểu tử này thật thú vị!
Rồi không hề nói thêm lời nào nữa, cũng không có dị nghị gì.
Tông Thủ thì cùng Tông Vị Nhiên hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều ẩn chứa bất đắc dĩ.
Biết rõ Tuyệt Diễm đang ở gần quanh đây, cũng biết Lục Hàm Yên nhất định không rời xa, nhưng lại không có cách nào, cũng không thể trông thấy.
Tuyệt Diễm kia chắc chắn không cho bọn họ một nửa cơ hội vào lúc này để hoàn thành mong muốn của họ cả.
Lại nghe Lục Vô Bệnh nói:
- Quân Thượng cũng đã rời đi Nguyên Liên giới và Vân Giới quá lâu rồi, căn cơ không ổn. Thần sợ bên kia sẽ xảy ra chuyện.
Tông Thủ nghe vậy tinh thần liền khẩn trương. Đây chính là chuyện mà hắn lo lắng nhất lúc này ——
Thật sự là trước khi Nhân Lâm đến, hắn cũng không từng nghĩ qua lần đi Cửu Tuyệt tử ngục thứ hai này của hắn lại phải dừng lại mấy tháng.
Vân Giới tạm thời không cần lo lắng, có Khổng Dao tọa trấn, lại có Thương Sinh Đạo chú ý trông nom
Nhưng Hồng Cửu Trần kia lại không phải người chịu an phận. Lại thêm Phương Hội, Đàm Kính, cũng không phải là người chịu yên ổn một chỗ.
Đám người Mộ Phương và Phục Việt đã từng bị uy thế của hắn khuất phục. Chỉ không nào họ không nghe được bất kỳ tin tức nào của Tông Thủ, nếu không họ sẽ không có dũng khí mạo hiểm.
Trước khi đến Thánh Đình Phần Không, nhất định phải giải quyết sạch sẽ những hậu hoạn này mới an tâm được.
Lúc này cũng không biết tình hình của Vân Giới và Nguyên Liên Giới có giống như suy nghĩ của mình không nữa.
Bất quá ——
Tông Thủ nở một nụ cười lạnh trong lòng. Trước đây vì cố kị rất nhiều chuyện nên hắn mới không hoàn toàn nuốt hết Nguyên Liên thế gới.
Nhưng hôm nay hắn cũng không cần phải sợ hãi bị mấy thế lực lớn đó uy hiếp nữa.
Mấy người kia nếu thành thành thật thật thì hắn sẽ để yên không đụng tới. Nhưng nếu dám có ý đồ khó lường gì, lấy tính mệnh của chúng cũng dễ như trở bàn tay.
Trong lòng đã quyết định, phải về Nguyên Liên giới trước, vì vậy Tông Thủ cũng không dây dưa không dứt khoát nữa.
- Phụ thân, hài nhi muốn dẫn kiến một người với người. Là một trong những tôn của con, Thương Sinh Đạo ——
Nhưng mới nói đến phân nửa, mặt Tông Thủ chợt xuất hiện vẻ ngơ ngẩn. Hắn dùng thần niệm quét qua xung quanh, hoàn toàn không thấy được bóng dáng của thuyền Cực Quang Ách Độ
Không chỉ không thấy con thuyền Cực Quang Ách Độ, thậm chí là chỗ hồn niệm của Lâm Huyền Sương tồn tại cũng không cách nào cảm ứng được, giống như chúng chưa từng tồn tại qua vậy.
Một lúc lâu sau thần niệm mới dẫn một tấm kim phù đến, đặt ở trong tay.
Tin tức bên trong, chính là những gì Lâm Huyền Sương để lại.
“Đồ đệ, hôm nay nguyện vọng của con cũng đã hoàn thành, tính mạng cũng không nguy hiểm. Vi sư có chuyện khác phải làm, đành đi trước một bước. Lần này ta muốn đi thăm bạn tốt, tìm lại thân thể, đồ nhi không cần nhớ mong. Còn có Tịnh Âm, cô nàng này rất yêu mị, vi sư lo lắng con bị người này dụ dỗ mê hoặc, cho nên cũng cùng mang đi luôn ——”
Trên trán Tông Thủ tràn đầy gân xanh. Thầm nghĩ, hắn mà nhớ cái lão sư tôn già rồi mà không kính kia mới là có quỷ ấy!
Thuyền Cực Quang Độ Ách của hắn đang ở đâu? Quân Thiên Tiên Phủ đang ở đâu?
Thứ mà hắn thật sự nhớ nhung chỉ có hai thứ này thôi.
Thứ đầu tiên là dùng để đi lại thay cho đi bộ, thứ sau là để có sĩ diện.
Đế vương Tiên Đình một phương, tổng cũng cần phô trương một chút thôi ——
Thật vật vả mới tìm được, lại bị Lâm Huyền Sương lấy hết toàn bộ ư?
Còn có Tịnh Âm nữa, rốt cuộc là ai làm hại chứ?
Tông Vị Nhiên nhìn trái nhìn phải nhi tử của mình, vẻ mặt hổn hển tức giận kia, quả thật là vô cùng thú vị, liền cười tủm tỉm nhìn mà không nói.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Tông Thủ cũng thấy bản thân mình có chút thất thố.
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại, lúng túng nói:
- Vị sư tôn kia của con hình như có chuyện phải làm, đã đi rồi ——
Lúc này không còn cách nào khác, đành phải lấy Bích Hỏa Huyền Quy kia ra.
Thuyền Cực Quang Độ Ách bị Lâm Huyền Sương “mượn”, còn linh kiện Ích Ma Thần Toa mà Trầm Nguyệt lúc trước luyện chế cho hắn thì đã bị tổn hại hơn phân nửa.
Lúc này thứ có thể dùng để đi lại cũng chỉ còn lại mỗi Bích Hỏa Huyền Quy mà thôi.
Đừng xem nó thuộc giống rùa, độn tốc cũng không tệ, hình tượng lại rất uy vũ khí phách, lấy ra cũng không tính quá mức mặt.
Còn thần thông Tinh thần na di của hắn, độn tốc mặc dù rất nhanh. Một lần thực hiện một bước nhảy, chí ít có thể nhanh gấp mười lần độn tốc của tiên tu tầm thường.
Nhưng thần thông này lại chỉ có hiệu quả với chính bản thân mình, mang theo một người lại cực kỳ tốn sức lực, cho nên không thích hợp dùng lúc này.
Diệp Hiên thấy thế, liền bĩu môi nhìn. Hắn là một tu sĩ Thần Cảnh cao nhất, lại phải dùng một linh thú tiên giai trung kỳ để đi lại, tự nhiên là chướng mắt.
Cho dù đầu Bích Hỏa Huyền Quy này có mang huyết mạch thần thú đi chăng nữa.
Với tu dưỡng của hắn, tự nhiên là không có ý xem thường khinh bạc. Chỉ là nghĩ vị chủ quân của mình quả nhiên là đứng lên trong nghèo khó, không được Lục gia coi trọng.
Xem ra có chút nghèo khổ, thân là Trữ quân đệ nhất của Thánh Đình Phần Không, ngay cả một bảo vật độn không có bộ có dạng cũng lấy không ra được nữa.
Tông Vị Nhiên cũng lắc lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Ta nghe nói Ích Ma Thần Toa của Mặc gia năm xưa, cũng là phi chu đệ nhất Vân Giới hiện đang ở trong tay con phải không?
Tông Thủ cũng không ngờ phụ thân lại hỏi như vậy, kinh ngạc gật đầu:
- Đúng là ở trong tay hài nhi, chỉ là nó không được trọn vẹn, thiếu rất nhiều linh kiện.
Đoạn thời gian trước quay về Vân Giới, cũng đã ủy thác Khổng Dao sai người đi tìm kiếm, không biết giờ đã tìm được bao nhiêu nữa.
Bất quá phụ thân hỏi chuyện này, hẳn là không có lý do gì đi.
- Coi như con gặp may, đây là thứ trước khi ta vào Cửu Tuyệt tử ngục đạt được. Thủ nhi hơn phân nửa là có thể sử dụng được ——
Tông Vị Nhiên quả nhiên cười, vung tay áo lên, lập tức hơn mười luồng linh quang khác nhau xuất hiện ở phía xa xa.
Mắt Tông Thủ lập tức sáng ngờ, những đồ vật bên trong linh quang kia, mỗi vật mỗi kiểu dạng, thiên kì bách quái, không cái nào giống cái nào.
Nhưng hơn một nửa những thứ này lại có hình thức tương đương như những vật Trầm Nguyệt Hiên đã luyện chế qua.