Những ngày tiếp theo đó, Graham có vẻ cũng không còn quấy rồi nữa, hắn đã nghiêm chỉnh hơn, mặc dù chỉ là một chút nhưng ít ra cũng đã không còn bị cốc đầu quá nhiều nữa, đoàn kịch dần đi vào quỹ đạo, công tác chuẩn bị cũng rất thuận lợi, khâu trang phục cùng dụng cụ về cơ bản là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Dĩ nhiên Key ngày nào cũng phải chơi đi chơi lại những bản nhạc nền vì bạn học Graham thường cần phải cắt nhiều lần mới qua được một cảnh.
-Cắt. Hôm nay tới đây thôi, Graham về tập lại đoạn vừa rồi đi nhé, cậu vẫn chưa được tự nhiên lắm đâu. Đạo diễn nói.
-Vâng. Graham miễn cưỡng đáp, mấy ngày nay tên này bị cả đoàn chỉnh đến phát tội, bây giờ đạo diễn nói một cộng một bằng ba hắn tuyệt đối không dám nói bằng bốn.
-Hihi, cố gắng nhé Graham. Ashley nói, kèm theo một nụ cười rất dễ thương.
Tên Graham lúc này sắc mặt mới đỡ hơn một tí, ít nhất hắn đã rặn ra được một nụ cười.
Ashley phải nói là diễn xuất rất tốt, từ tâm trạng nhận vật tới hành động và lời nói, tất cả đều rất tự nhiên, hoàn toàn không giống với tên Graham kia, suốt ngày toàn bị chỉnh. Hơn nữa Ashley có vẻ ngoài khá ưa nhìn cùng một vài nét hấp dẫn riêng, cô nàng có vẻ rất thành thục và điềm đạm. Cô trông rất giống một người phụ nữ bình thường ở đại lục với mái tóc vàng để dài cùng đôi mắt xanh, tuy nhiên gương mặt cô được tạo hóa phối hợp rất hợp lí, tạo cho người đối diện một cảm giác dễ chịu và hòa đồng. Cô nói với Graham mấy câu rồi quay sang Key:
-Cậu cũng cố gắng nhé, nghệ sĩ.
-Cậu cũng vậy. Key đáp, nở một nụ cười xã giao.
Giọng đạo diễn lại vang lên:
-À quên nhắc, ngày mai chúng ta sẽ tập cảnh hôn nhé. À dĩ nhiên là không hôn thật đâu, chỉ làm cho giống thôi, nói trước để hai cậu còn chuẩn bị.
Nghe tới đây sắc mặt cả đoàn phải nói là rất phong phú, kẻ thì cười cổ quái, người thì liếc mắt đầy bí hiểm, riêng hai nhân vật chính thì vẻ mặt cũng có chút ngượng ngùng. Dĩ nhiên đối với Ashley thì vẻ ngượng ngùng chỉ làm tăng thêm nét đẹp cho cô, còn với Graham thì lại có chút gì đó rất lạ lùng và quái đản, đó chính là nhận xét của người ngồi kế Graham trong lớp, học viên Key.
-Đi ăn thôi, Key. Anna nói nhỏ, hơi kéo tay áo của Key.
Lúc này Key mới nhớ ra bây giờ đã giữa trưa, bèn gọi Graham một tiếng rồi bước tới căn tin.
Vẫn là bầu không khí sôi nổi cùng những câu chuyện thường ngày. Nhóm bạn sáu người dần siết chặt thêm tình bạn, cả bọn bây giờ chỉ cần một người vừa nói thì tất cả đều hiểu được ý mà người kia muốn truyền đạt, đâm ra họ nói chuyện rất hợp, càng ngày đề tài càng được mở rộng tới bây giờ trên trời dưới dất bất cứ chuyện gì cũng nói rất vui vẻ.
-Sau đây là tin thời sự. Giọng cô dẫn chương trình truyền hình vang lên quen thuộc, hấp dẫn vài ánh mắt lên màn hình.
-Theo thông tin mới nhất từ phóng viên của chúng tôi ở tỉnh Escott của đế quốc Biscella, vừa qua phản quân và quân chính quy đế quốc đã có một chiến ngay thành Rel. Quân đội đế quốc chiến đấu anh dũng đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho phản quân, dự tính sẽ công chiếm tòa thành trong nay mai. Ngoài ra có vẻ phản quân đã có vài thứ súng ống từ lính đánh thuê Terra Scientia, thông tin chưa rõ nhưng điều này cũng không thể cản nổi bước tiến của quân đế quốc, thiệt hại hai bên tính toán sơ bộ là ....
Nghe xong, trừ Anna, Fei, Graham còn hơi ngờ ngợ ra thì ba người còn lại đều bỉu môi. Will nói:
-Đúng là nhà báo nói láo ăn tiền mà.
Vanes cũng gật đầu, ba người kia quay sang nhìn họ với ánh mắt đầy nghi hoặc. Key đành cười khổ giải thích:
-Theo như thông tin trên truyền hình. Thì đại khái tình hình chiến sự phải là : "Phản quân bất ngờ chiến đấu vượt trội, gây nhiều thiệt hại cho đế quốc. Việc công chiếm tòa thành còn phải chờ tính toán của quân đội đế quốc. Ngoài ra nguyên do chủ yếu của thiệt hại lần này là lính đánh thuê tới từ Địa cầu, đã ngăn cản bước tiến của quân đội đế quốc, gây rất nhiều thương vong."
Vanes cũng gật đầu, tuy nhiên ánh mắt nhìn Key có chút ngạc nhiên.
Nghe xong, ba người Anna có vẻ rất kinh ngạc, Fei quay sang hỏi Will:
-Thật vậy sao?
-Hừ, tại các cậu không rành về quân đội thôi, mấy cái báo cáo này toàn là láo toét đế lừa bịp dân chúng và khoe khoang sức mạnh quân đội thôi. Vừa rồi nghe báo cáo là quân Biscella thiệt hại một ngàn, bị thương nặng khoảng một phần mười, theo tôi một ngàn đó chỉ là một phần mười mới đúng. Will nói, có vẻ rất khinh thường kiểu báo cáo này.
Ba người kia có vẻ hiểu ra, nét mặt đầy đăm chiêu. Vanes nói:
-Cậu cũng không nên nói vậy, quân đội nước nào mà chẳng phải làm thế, đơn thuần là vì lợi ích của đế quốc và tránh gây hoang mang thôi.
Will cũng im lặng, tuy nhiên ánh mắt vẫn lóe lên một vẻ "không cho là đúng", thấy vậy Vanes cũng chỉ mỉm cười, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, quay sang hỏi Key:
-Cậu cũng có vẻ hiểu biết về quân đội quá nhỉ?
-Không phải cậu cũng vậy sao? Key hỏi ngược lại.
-Hì, thì cha tôi là quân nhân mà, hiểu biết chút ít là dĩ nhiên. Vanes nói.
-Tôi cũng tình cờ biết một chút từ người quen lúc trước mà thôi.
'Một chút sao, kiểu phân tích thông tin chính xác từ báo cáo giả này không phải ai cũng biết đâu Key à. Cậu nói dối cũng quá kém đi." Vanes nghĩ thầm, tuy nhiên cô nàng cũng chỉ cho là hắn có quen biết trong quân đội mà không muốn người khác biết nên cũng chỉ mỉm cười chuyển chủ đề.
"Một quân nhân bình thường có thể nhận ra những chiêu chước của tầng lớp chóp bu sao. Vanes à, cậu nói dối cũng không được khéo lắm đi." Key cũng nghĩ, hắn cũng cho là Vanes có quen biết trong quân đội mà không cho ai biết nên cũng vui vẻ chuyển chủ đề sang hướng khác.
Tuy nhiên cả hai đều có những bí mật kinh người của bản thân, và cũng đều không muốn cho ai biết đâm ra họ mặc nhiên cho rằng người kia cũng chỉ có vài bí mật nhỏ mà thôi, không hề hay biết điều gì trong những câu suy luận kia cả.
Cả nhóm bắt đầu bàn về trận giao tranh vừa rồi, cả đám thi nhau đưa ra rất nhiều giả thuyết nào là quân phản loạn mời được ma pháp sư hay phản quân đánh phục kích tiêu hao có sự phối hợp với lính đánh thuê, v.v... Tuy nhiên Will đề ra một thắc mắc mà không ai lý giải được:
-Một đội ngũ lính đánh thuê vũ trang đầy đủ từ Terra Scientia làm sao tiến vào đế quốc Biscella dễ dàng mà không gây tiếng động gì được?
Vấn đề này không ai trả lời được. Và rất trùng hợp chính là trường hợp này lúc trước Key cũng được đề cập đến, và hắn cũng biết hai phương pháp khả dĩ có thể vận chuyển quân đội qua êm thắm, tuy nhiên cách này cũng chỉ có hắn cùng hai người nữa biết mà thôi, nó rất phiêu lưu mặc dù việc nghĩ ra là cực kì đơn giản, và Key tuyệt đối không hy vọng một trong hai người kia là kẻ đứng sau vụ nổi loạn này.
Bàn tán một lúc thì cả nhóm cũng ai về nhà nấy. Key hôm nay vẫn về nhà một mình.
Trên đường đã giăng nhiều băng rôn cùng đồ trang trí cho ngày lễ, đủ thứ đồ đạc đầy màu sắc treo lủng lẳng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng leng keng vui tai. Công tác chuẩn bị của học viên đang tiến tới những bước cuối cùng, dù sao cũng chỉ còn ba ngày nữa là tới lễ. Nhiều nơi đều đã căng bạc kín mít, luôn luôn có vài học viên trực ở đó nhằm đảm bảo tính bí mật.
Nhìn xung quanh, thu hết không khí sôi nổi ngày lễ vào lòng, tâm tình Key cũng thoải mái hơn rất nhiều, bây giờ hắn đã có phần mong chờ vào buổi trình diễn của đoàn kịch rồi. Dần dần ngay cả chính Key cũng không biết bản thân đang hòa nhập vào học viện này, lớp màn chắn vô hình của hắn cũng dần tan ra.
Mang tâm tình thoải mái, Key trở về nhà, mở ngay cái CD album mới của Thùy Nhi lên thưởng thức, hiện tại có lẽ hắn là một trong số ít người được nghe nó trước ngày phát hành hai tuần sau.
Lúc này, ở thành Rel, tỉnh Escott.
Trong một cuộc thương nghị giữa phản quân và lính đánh thuê, Lis nói:
-Việc các vị nhận lời mời giúp đỡ khiến chúng tôi rất biết ơn. Dù vậy tôi vẫn phản đối kế hoạch bỏ tòa thành Rel cho địch, để phục quốc chúng tôi bắt buộc phải chiếm lấy từng thước đất, hơn nữa chủ động từ bỏ sẽ làm giảm sĩ khí của quân ta.
Cô gái bắn tỉa nọ cũng suy nghĩ một chút rồi nói:
-Được rồi, chúng tôi hiểu. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là những kẻ làm thuê mà thôi, quyền quyết định là ở các vị. Dù vậy, khi tình thế xấu đi, vậy thì mạng sống vẫn lớn hơn tiền bạc, mong các vị hiểu cho.
Buổi họp cũng kết thúc ngay sau đó, cô gái kia đi ra, ngay phía sau còn có một thanh niên trẻ tuổi theo sau. Phía trong, ánh mắt của những tướng lĩnh phản quân nhìn theo họ không mấy hữu hảo. Tới một bước ngoặc, nhìn quanh không thấy ai, thanh niên kia mới nói:
-Bọn họ rõ ràng là không ưa chúng ta mà.
-Không ưa cũng không sao, cứ để cho họ tiếp tục chìm trong ảo tưởng phục quốc đi, miễn không ảnh hưởng tới kế hoạch là được. Cô gái cũng trả lời rất tùy ý.
-Tôi biết cô rất giỏi, nhưng liệu việc chúng ta vận chuyển quân đội có thể bị phát hiện không, lúc đó chỉ sợ ...
-Không thể, hiện tại trong trường hợp này ngoài tôi ra cũng chỉ có hai người nữa biết cách vận chuyển này mà thôi, và nó cũng không còn theo nguyên gốc nữa, hai người kia cũng không có khả năng tham gia quân đội đâu.
Nói rồi cô nàng nhìn ra ngoài một chút, như nhớ lại điều gì đó, cô cười khẽ rồi tiếp tục bước đi về phòng, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.