Khi Key ra khỏi cánh rừng thì quá trình dọn dẹp sau chiến đấu đang diễn ra, tiếng hô hào dập lửa và cứu thưởng vang lên khắp nơi, đâu đó cũng vang lên âm thanh nguyền rủa, chửi bới vì mất đi đồng bạn.
Thiệt hại về người tuy không quá lớn nhưng nhiều căn nhà ở thành phố đá bị phá hủy, khắp nơi đầy những mảnh gạch đá, cũng may lúc sau những mạo hiểm giả của thị trấn đã phản kháng quyết liệt khiến cho hỏa lực của kẻ thù không thể không tập trung vào họ nên độ hủy hoại được giảm xuống đáng kể.
Key không mất quá lâu để tìm ra bạn của mình, Will và Fei cùng với nhóm Anh Minh đã thấy hắn từ xa, Will hùng hổ chạy tới đón Key, săm soi trên người hắn từ đầu đến cuối, đến khi không thấy vết thương nào nghiêm trọng ngoài mấy vết trầy xước mới thôi, hắn có vẻ rất bực bội, hỏi:
-Này, sao vừa tiến vào rừng cậu lại biến mất vậy, cậu không biết bọn tôi lo đến mức nào đâu?
Key nghe trong giọng của Will có một chút quan tâm, hơn nữa đằng xa Fei cũng mỉm cười nhìn hắn nên chỉ cười trừ rồi bịa đại một lí do:
-Lúc nãy vừa tiến vào rừng tôi bị kẻ địch chú ý nên phải lẩn trốn, đến khi âm thanh chiến đấu nhỏ dần mới mò đường chui ra ngoài.
Những người còn lại cũng không mấy tin tưởng nhìn hắn, nhưng Fei chỉ vỗ vai Key, cười nói:
-Cậu không sao là tốt rồi.
Nhóm của Anh Minh thấy Key an toàn cũng chào hỏi vài câu sau đó tản ra giúp đỡ những người bị thương, Key nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
-Ủa, Anna đâu, không phải cô ta đứng cùng với cậu à Fei?
Fei và Will nhìn nhau, trong mắt có chút buồn bã và áy náy. Cuối cùng Fei thở dài:
-Lúc nãy có một toán quân đánh úp vào thị trấn, chúng tôi nhất thời trở tay không kịp, đặc biệt có một tên tiến đến cực gần hai người bọn tôi, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, may mà Anna kịp thời phóng ra vài mũi tên ánh sáng mới cứu về được một mạng. Nhưng sau đó cô ta liền thay đổi, không phải là kiểu mà chúng ta thấy khi chiến đấu đâu, tôi cảm thấy cô ta vẫn là Anna nhút nhát như cũ nhưng lại cực kỳ trầm mặc, và trong mắt luôn có những cảm xúc khác lạ. Có lẽ đó là lần đầu tiên cô ấy giết người, tinh thần nhất thời bị chấn động mạnh.
Key nghe xong cũng im lặng, những tu luyện giả bọn hắn tất nhiên không tu luyện chỉ để chơi, vì vậy ắt phải có chuẩn bị tư tưởng "giết hoặc bị giết" trong cái thế giới tàn khốc này, nhưng dù chuẩn bị tới cỡ nào đi nữa thì khi lần đầu tiên giết người cũng sẽ để lại ảnh hưởng rất lớn lên bản thân, nhất là với một cô gái như Anna. Suy nghĩ một lúc, Key hỏi:
-Vậy cô ta đang ở đâu?
-Lúc nãy sau khi kết thúc chiến đấu cô ta có nói là về lại khách sạn, cậu đến xem cô ta thử đi, chúng tôi còn phải đi giúp những người khác nữa.
Key cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi hướng tới khách sạn.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Will thở ra một hơi, nói:
-Hy vọng hắn sẽ an ủi được cô ta, lần đầu giết người chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
-Đúng là không dễ chịu gì nhỉ, ngay đây có một bằng chứng sống nè. Fei mỉm cười, ánh mắt hướng thẳng vào Will.
-Ý cậu là sao? Sắc mặt Will hơi biến đổi, những vẫn cố giữ nét trấn định.
-Hai tay của cậu vẫn còn run nhè nhẹ kìa, vết máu trên đó dù cậu có rửa cũng không sạch được ngay đâu. Đừng nhìn tôi như vậy, cũng đừng đưa ra lí do gì để biện hộ nữa, cậu nghĩ tôi là trẻ lên ba sao? Võ sĩ các cậu khi chiến đầu luôn có áp lực tâm lý lớn hơn bọn tôi nhiều, đối diện trực tiếp với cái chết là một cảm giác rất, rất sao nhỉ, rất kì dị đúng không? Tôi la nhân viên chiến đấu tầm xa, vì vậy tôi có thể tự ép buộc mình suy nghĩ theo chiều hướng tích cực được, còn cậu thì không thể.
Will mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, có lẽ khá bất ngờ vì tên cùng nhà bình thường chả ra gì hôm nay lại sâu sắc tới vậy. Will cũng chỉ lắc đầu, sau đó chạy ra giúp dập tắt một đám cháy. Fei nhìn vào hai tay mình, nói thầm:
-Tôi hiểu là vì tôi cũng đang rất khó chịu, mỗi lần thi triển thuật pháp xong tôi đều không dám nhìn lại mục tiêu, mỗi lần thấy một kẻ địch ngã xuống tôi lại tự nhủ là không phải do mình. Con đường tu luyện đúng là đầy gian nan.
---
Khách sạn chỗ nhóm Key và Anh Minh ở đã bị tàn phá khá nặng, chỉ còn tầng trệt và tầng một là miễn cường còn nguyên vẹn, những tầng trên đã hoàn toàn bị đánh sập, tầng hai nơi cả bọn ở chỉ còn một góc tường, còn lại đều bị thổi bay.
Lần mò qua đống gạch đá cũng như những dụng cụ sinh hoạt bị đổ bể, Key cuối cùng cũng mò lên được phòng của Anna lúc này đã không còn nguyên vẹn, chỉ nhìn ra được một bức tường đầy những lỗ hổng. Ánh trăng rọi vào trong in lên bóng của một cô gái tóc vàng đang dựa vào vách tường, trên đùi đặt một con chó nhỏ, chính là Anna và Fawk.
Những hạt bụi dưới ánh trăng lờ lờ bao phủ căn phòng, lại thêm nhiều lỗ hổng trên vách tường khiến cho cả căn phòng ngập tràn ánh sáng dù đang là ban đêm, Anna ngồi đó như tắm giữa ánh sáng bàng bạc từ mặt trăng, ánh mắt cô mông lung nhìn ra trước, trong mắt như không có bất kì suy nghĩ nào, tràn ngập một nỗi mê man.
Key cũng rất bỡ ngỡ trước khung cảnh đầy huyền ảo này, đến nổi hắn chỉ đứng ở ngoài nhìn mà không bước vào, nhìn Anna như vậy mang lại cho hắn một cảm giác rất khác lạ. Thông thường cô là một người nhút nhát, đôi khi rất dễ thương, khi chiến đấu thì cực kì điềm tĩnh, nhưng lúc này, dưới ánh trăng, là một Anna mà chưa bao giờ Key nhìn thấy. Cô hiện tại không có vẻ nhút nhát, cũng không phải dễ thương hay điềm tĩnh, mà cực kì thuần khiết, giống như một tiên nữ bị kẹt lại dưới chốn trần gian phức tạp.
Key như bị hút vào đôi mắt tràn ngập nỗi mê man kia, hắn cứ đứng yên trong bóng đen của vách tường bên ngoài mà nhìn vào khoảng không gian đầy ánh sáng kia, nhìn vào cô gái thuần khiết nọ. Còn Anna thì chỉ nhìn về phía trước, không rõ cô đang nhìn thứ gì hoặc đang suy nghĩ gì. Hai con người, Key đứng trong bóng tối nhìn sâu vào Anna đang ngồi dưới ánh trăng không chớp mắt, Anna đắm mình tronh ánh sáng đưa đôi mắt chìm vào bầu trời đen huyền bí, cũng không hề chớp mắt.
Thời gian như ngừng trôi, cảnh tượng đầy ý vị này cứ thế mà giữ nguyên, mặc cho thỉnh thoảng có vài tiếng kêu gọi reo hò đằng xa, không có thứ gì xen vào được ánh mắt hoặc suy nghĩ của hai con người trong căn phòng đổ nát này.
Soạt soạt.
Fawk có vẻ nằm không thoải mái, nó hơi cựa quậy trên đùi Anna khiến cô thu ánh mắt của mình lại và quan sát nó. Khẽ vuốt những sợi lông còn ngắn của con sói vài cái, cô mới chú ý tới một người đang đứng dưới vùng tối duy nhất trên tầng hai, ánh mắt cô khẽ ánh lên một chút ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là vui mừng và nhẹ nhõm, Anna nói:
-Cậu trở về an toàn thì tốt quá, Key.
Key lúc này cũng đã trở lại bình thường, hắn khẽ mỉm cười rồi bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Anna, rồi giống như cô lúc nãy, đưa mắt hướng lên bầu trời đêm sâu thẳm. Anna mỉm cười hỏi:
-Sao cậu lại đến đây?
-Bởi vì cô ở đây. Môi Key hơi cong lên thành một nụ cười, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn lên trời.
Hôm nay, hai người bạn thân hằng ngày đi tới thư viện nghiên cứu cùng nhau này lần đầu tiên thấy được một mặt khác của đối phương. Key nhận ra Anna không còn là cô gái nhút nhát hoặc vị trưởng nhóm bình tĩnh lạnh lùng nữa, mà ở cô hôm nay tràn ngập một loại cảm giác thư thả và dễ chịu, nụ cười mỉm đầy trìu mến và quan tâm của cô khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy yên bình, Key cũng không ngoại lệ. Anna cũng nhận ra ở người bạn lạnh lùng điềm tĩnh này một vẻ khác lạ, trong nụ cười của Key không chỉ là hàm ý xã giao như mọi khi nữa mà cực kỳ có cảm xúc, dù hắn che giấu rất tốt như tâm tình của hắn giống như một mặt hồ tĩnh lặng bỗng dưng hứng một chiếc lá nhẹ vậy, từng đợt gợn cảm xúc dù rất nhỏ nhưng lại chậm rãi lan sang xung quanh.
Cuối cùng, không gian yên lặng bị Key phá vỡ, hắn nhẹ nhàng nói:
-Tôi có nghe Fei nói, cô chắc hẳn đang rất khó chịu đúng không?
Anna vẫn giữ nguyên nụ cười, sau một lúc im lặng, cô nói:
-Đúng vậy, tôi quả thực rất khó chịu, khi tôi giết ông ta, một cảm giác cực kỳ ghê tởm như chạy dọc qua người tôi, lúc đó quả thật tôi không nghĩ được gì cả, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là "mình đã giết người", cũng may sau đó toán quân kịa bị phản kháng đã rút lui, nếu không tôi sợ mình đã gặp nguy hiểm rồi. Tâm trạng tôi rất rối, bản thân tôi học ma pháp vốn dĩ là để cứu người, thế mà ...
Key nhẹ nhàng đặt tay lên vai Anna khiến cô bình tĩnh lại. Sau khi hít sâu vài hơi, cô mỉm cười cảm kích rồi lại nói tiếp:
-Sau khi kết thúc chiến đấu, tôi cực kỳ mê man, chỉ biết lững thững đi về phòng của mình rồi ngồi lì ở đây. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều điều, rất nhiều, và cũng hiểu ra rất nhiều điều. Vì vậy, tôi hiện tại đã không sao rồi, cậu không cần lo lắng nữa đâu.
Key lúc này mới quay mặt lại đối diện với ánh mắt của cô, dù Anna đang mỉm cười, và loại cảm giác thư thả lúc trước vẫn còn nhưng Key vẫn bắt được một vài tâm tư trong mắt của cô. Đôi mắt hai người đối diện nhau, ánh nhìn xoát sâu vào nhau, Key hỏi:
-Cô thật sự ổn sao?
-Tôi ổn mà.
Anna vừa trả lời xong thì cả người liền cứng đờ, bàn tay Key đã đặt lên tay cô, tuy không siết chặt nhưng hơi ấm từ tiếp xúc da thịt cũng khiến cho Anna ngập tràn một loại cảm giác khó tả. Đúng lúc cô còn chưa phản ứng kịp thì Key nói:
-Tôi biết cô thật sự vẫn không ổn, đúng không?
Bắt gặp ánh nhìn trực tiếp của Key cùng với bàn tay ấm áp kia, Anna không còn giả vờ được nữa, ánh mắt cô lại thoáng một nét buồn. Có thẻ cô đã suy nghĩ và nhận ra nhiều thứ, nhưng suy cho cùng lần đầu tiên giết người cũng không dễ dàng vượt qua như vậy, trong thâm tâm cô vẫn có một nỗi sợ hãi vô hình. Anna chậm rãi gật đầu, sau đó lại ngẩng lên ngắm trăng. Key thấy thế cũng không nói thêm điều gì mà chỉ yên lặng.
Bầu không khí im lặng này kéo dài một lúc lâu đến khi Key cảm thấy vai mình hơi nặng, Anna đã gục đầu lên vai hắn, hơi thở đều đặn, có lẽ là đã ngủ, dù sao lúc nãy cô cũng đã tham gia một tràng chiến đấu, lại bị chấn động về tâm lý, đã rất mệt mỏi. Key quay sang nhìn cô một chút rồi mỉm cười, lại tiếp tục ngắm trăng. Hắn không hề thấy, khi hắn quay mặt lên trời thì khóe môi Anna khẽ cong lên.
Những ngón tay của cô từ khi nào đã đan vào bàn tay của Key.